Xuyên Đến Năm 80, Quả Phụ Xinh Đẹp Tái Hôn Với Sĩ Quan Đại Bá Ca
Mua Đồ Ăn Sáng...
2024-09-06 14:15:46
Hình Thúy đoán anh cũng không có việc gì, mấy đứa nhỏ lớn lên bằng tuổi anh, có người thì kết hôn, có người còn có con, đều bận rộn sống cuộc sống của chính mình.
Chỉ có anh tham gia quân ngũ ngần ấy năm ngay cả bạn gái còn không có, người ta tham gia quân ngũ ai cũng có bạn gái là nữ đồng chí của đoàn văn công, Hình Thúy còn cố ý viết thư chỉ bảo, nhưng vẫn không có một chút tác dụng nào!
Hình Thúy ghét bỏ liếc nhìn anh một cái: “Ngày mai đi theo mẹ đến cửa hàng Nhà nước mua giày cho Tiểu Hoan đi.”
Bà đã tìm người hỏi thăm, cửa hàng Nhà nước có mấy cô gái nhỏ vừa đến tuổi vẫn còn độc thân, ngày mai đưa Mạnh Trạch Ngôn đi nhìn xem, nhìn trúng người nào bà sẽ kêu bà mối sắp xếp cho hai người gặp mặt.
Mạnh Trạch Ngôn không hiểu sự sắp xếp này của đồng chí Hình Thúy: “Mẹ, con đi làm gì?”
Mua giày cho Đường Hoan thì kêu anh đi theo đi làm gì?
Không lẽ muốn anh làm tham mưu sao?
“Hỏi nhiều như vậy làm gì? Mẹ con kêu thì con cứ đi đi, quanh năm suốt tháng bà ấy có thể sai sử con được mấy lần?” Mạnh Thanh Hà giúp bạn già nói chuyện, không cần hỏi nguyên nhân, ông là người bất công như vậy đấy.
Từ nhỏ Mạnh Trạch Ngôn ông Mạnh bất công như vậy, nên cũng không nằm ngoài ý muốn, chỉ có thể bất đắc dĩ đáp ứng: “Được rồi, con đi với mẹ.”
Hình Thúy cảm thán: “Đồng ý từ sớm có phải hơn không, kiểu nào cũng phải để ba con nói hai câu!”
Mạnh Trạch Ngôn ngẩng đầu nhìn ánh trăng, không dám nhiều lời thêm nửa câu nào, một mình anh sao có thể nói được hai vợ chồng già đã phối hợp với nhau hơn nửa đời này.
Có thể là đồng chí Hình Thúy không quá tin tưởng mắt thẩm mũ của chính mình, nên mới lôi anh đi để đưa ra ý kiến.
Lúc làm xong bài tập đã hơn 9 giờ tối, Đường Hoan nhanh nhẹn rửa mặt xong liền nhanh chóng lên giường đi ngủ, cô không có đồng hồ báo thức, chỉ sợ ngày mai ngủ quên, cho nên cứ đi ngủ sớm cho chắc.
Vẫn phải đợi đến cuối tuần mua đồng hồ báo thức.
Trong lòng nhớ mãi việc đi học, cả đêm tỉnh lại hai lần, ngủ không yên ổn.
Lần cuối cùng tỉnh lại đã là 5 giờ sáng, Đường Hoan không dám ngủ tiếp, bắt đầu rời giường mặc quần áo.
Cô có một cái đồng hồ được mua lúc kết hôn, ngày thường không mang liền đặt ở bên cạnh gối đầu để xem thời gian.
Bên ngoài trời đã sáng, nhà chính chưa có động tĩnh, hẳn là mọi người còn chưa có, lúc Đường Hoan đi ra sân còn cố ý thả nhẹ bước chân.
Chỉ có anh tham gia quân ngũ ngần ấy năm ngay cả bạn gái còn không có, người ta tham gia quân ngũ ai cũng có bạn gái là nữ đồng chí của đoàn văn công, Hình Thúy còn cố ý viết thư chỉ bảo, nhưng vẫn không có một chút tác dụng nào!
Hình Thúy ghét bỏ liếc nhìn anh một cái: “Ngày mai đi theo mẹ đến cửa hàng Nhà nước mua giày cho Tiểu Hoan đi.”
Bà đã tìm người hỏi thăm, cửa hàng Nhà nước có mấy cô gái nhỏ vừa đến tuổi vẫn còn độc thân, ngày mai đưa Mạnh Trạch Ngôn đi nhìn xem, nhìn trúng người nào bà sẽ kêu bà mối sắp xếp cho hai người gặp mặt.
Mạnh Trạch Ngôn không hiểu sự sắp xếp này của đồng chí Hình Thúy: “Mẹ, con đi làm gì?”
Mua giày cho Đường Hoan thì kêu anh đi theo đi làm gì?
Không lẽ muốn anh làm tham mưu sao?
“Hỏi nhiều như vậy làm gì? Mẹ con kêu thì con cứ đi đi, quanh năm suốt tháng bà ấy có thể sai sử con được mấy lần?” Mạnh Thanh Hà giúp bạn già nói chuyện, không cần hỏi nguyên nhân, ông là người bất công như vậy đấy.
Từ nhỏ Mạnh Trạch Ngôn ông Mạnh bất công như vậy, nên cũng không nằm ngoài ý muốn, chỉ có thể bất đắc dĩ đáp ứng: “Được rồi, con đi với mẹ.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hình Thúy cảm thán: “Đồng ý từ sớm có phải hơn không, kiểu nào cũng phải để ba con nói hai câu!”
Mạnh Trạch Ngôn ngẩng đầu nhìn ánh trăng, không dám nhiều lời thêm nửa câu nào, một mình anh sao có thể nói được hai vợ chồng già đã phối hợp với nhau hơn nửa đời này.
Có thể là đồng chí Hình Thúy không quá tin tưởng mắt thẩm mũ của chính mình, nên mới lôi anh đi để đưa ra ý kiến.
Lúc làm xong bài tập đã hơn 9 giờ tối, Đường Hoan nhanh nhẹn rửa mặt xong liền nhanh chóng lên giường đi ngủ, cô không có đồng hồ báo thức, chỉ sợ ngày mai ngủ quên, cho nên cứ đi ngủ sớm cho chắc.
Vẫn phải đợi đến cuối tuần mua đồng hồ báo thức.
Trong lòng nhớ mãi việc đi học, cả đêm tỉnh lại hai lần, ngủ không yên ổn.
Lần cuối cùng tỉnh lại đã là 5 giờ sáng, Đường Hoan không dám ngủ tiếp, bắt đầu rời giường mặc quần áo.
Cô có một cái đồng hồ được mua lúc kết hôn, ngày thường không mang liền đặt ở bên cạnh gối đầu để xem thời gian.
Bên ngoài trời đã sáng, nhà chính chưa có động tĩnh, hẳn là mọi người còn chưa có, lúc Đường Hoan đi ra sân còn cố ý thả nhẹ bước chân.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro