Xuyên Đến Năm 80, Quả Phụ Xinh Đẹp Tái Hôn Với Sĩ Quan Đại Bá Ca
Tan Học 1
2024-09-06 14:15:46
Tiếng chuông đi học vang lên, tiết học này là tiết cuối cùng của buổi chiều, học xong sẽ tan học.
Lẽ ra học sinh trung học sẽ có tiết tự học buổi tối, nhưng học sinh của trường bọn họ đều là học sinh ngoại trú, tan học quá muộn sẽ không an toàn, nên giáo viên liền giao tất cả bài tập của tiết tự học buổi tối cho bọn họ về nhà làm.
Lúc tan học, Phùng Tư Tư hỏi Đường Hoan có muốn cùng nhau trở về với mình không, hai người về nhà tiện đường có thể ngồi chung một chuyến giao thông công cộng.
Đường Hoan từ chối, cô trực tiếp đi theo giáo viên tới phòng học, còn chưa có đóng học phí, mua phiếu cơm.
Hơn nữa Mạnh Trạch Ngôn còn đang ở văn phòng hiệu trưởng.
“Vậy mình sẽ đưa cậu đến chỗ đóng học phí trước, nếu không cậu sẽ không tìm được!” Không thể cùng nhau về nhà khiến cho Phùng Tư Tư khá tiếc nuối, nghe nói cô muốn đi đóng học phí, lại tốt bụng muốn đưa cô qua đó.
“Ừm, cảm ơn cậu, bạn học Phùng Tư Tư.”
Ấn tượng của Đường Hoan đối với trường học cũng không tính là tốt đẹp, lần đầu tiên đối diện với một người nhiệt tình lương thiện như vậy, cũng không biết nên đáp lại như thế nào, chỉ có thể liên tục nói lời cảm ơn.
Phùng Tư Tư đeo xong cặp sách, cầm tay Đường Hoan kéo đi ra ngoài: “Gọi bạn học Phùng Tư Tư làm gì, cứ kêu mình là Tư Tư, sau này chúng ta chính là chị em chung một chiến tuyến!”
Cánh tay Đường Hoan cứng đờ, bước chân cũng mất tự nhiên, nhưng cũng không rút tay về.
Cô rất thích tính cách của Phùng Tư Tư, đó là thứ mà cô không có được.
Cô ấy nói là chị em tốt, Đường Hoan thừa nhận chính mình cũng rất muốn như thế nên cũng không muốn từ chối: “Được!”
Đời trước ngoài trừ anh trai ra cô cũng không có người thân nào khác, không có bạn bè, người mà bản thân gặp nhiều nhất chính là bác sĩ.
Thật ra nguyên thân cũng có mấy người bạn bè, nhưng cũng lâu rồi chưa liên lạc.
Giáo viên thu học phí còn chưa về, Phùng Tư Tư đưa Đường Hoan qua đó cũng vừa lúc gặp giáo viên ở văn phòng, vị giáo viên này không chỉ phụ trách thu học phí, mà còn phụ trách đổi phiếu cơm.
Mắt thấy sắp không đuổi kịp xe buýt, nên Phùng Tư Tư nói với giáo viên chuyện Đường Hoan muốn đóng học phí xong liền chạy chậm ra bên ngoài.
Giáo viên thu học phí họ Triệu, là một nữ giáo viên cũng khá lớn tuổi, rất hiền lành, cười hỏi Đường Hoan: “Bạn học, em tên là gì? Học lớp nào? Lớp 10 hay là lớp 11?”
Trường học thường có những học sinh khất nợ tiền học phó, có đôi khi gần học xong một học kỳ mới có thể thu hết học phí.
Lẽ ra học sinh trung học sẽ có tiết tự học buổi tối, nhưng học sinh của trường bọn họ đều là học sinh ngoại trú, tan học quá muộn sẽ không an toàn, nên giáo viên liền giao tất cả bài tập của tiết tự học buổi tối cho bọn họ về nhà làm.
Lúc tan học, Phùng Tư Tư hỏi Đường Hoan có muốn cùng nhau trở về với mình không, hai người về nhà tiện đường có thể ngồi chung một chuyến giao thông công cộng.
Đường Hoan từ chối, cô trực tiếp đi theo giáo viên tới phòng học, còn chưa có đóng học phí, mua phiếu cơm.
Hơn nữa Mạnh Trạch Ngôn còn đang ở văn phòng hiệu trưởng.
“Vậy mình sẽ đưa cậu đến chỗ đóng học phí trước, nếu không cậu sẽ không tìm được!” Không thể cùng nhau về nhà khiến cho Phùng Tư Tư khá tiếc nuối, nghe nói cô muốn đi đóng học phí, lại tốt bụng muốn đưa cô qua đó.
“Ừm, cảm ơn cậu, bạn học Phùng Tư Tư.”
Ấn tượng của Đường Hoan đối với trường học cũng không tính là tốt đẹp, lần đầu tiên đối diện với một người nhiệt tình lương thiện như vậy, cũng không biết nên đáp lại như thế nào, chỉ có thể liên tục nói lời cảm ơn.
Phùng Tư Tư đeo xong cặp sách, cầm tay Đường Hoan kéo đi ra ngoài: “Gọi bạn học Phùng Tư Tư làm gì, cứ kêu mình là Tư Tư, sau này chúng ta chính là chị em chung một chiến tuyến!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cánh tay Đường Hoan cứng đờ, bước chân cũng mất tự nhiên, nhưng cũng không rút tay về.
Cô rất thích tính cách của Phùng Tư Tư, đó là thứ mà cô không có được.
Cô ấy nói là chị em tốt, Đường Hoan thừa nhận chính mình cũng rất muốn như thế nên cũng không muốn từ chối: “Được!”
Đời trước ngoài trừ anh trai ra cô cũng không có người thân nào khác, không có bạn bè, người mà bản thân gặp nhiều nhất chính là bác sĩ.
Thật ra nguyên thân cũng có mấy người bạn bè, nhưng cũng lâu rồi chưa liên lạc.
Giáo viên thu học phí còn chưa về, Phùng Tư Tư đưa Đường Hoan qua đó cũng vừa lúc gặp giáo viên ở văn phòng, vị giáo viên này không chỉ phụ trách thu học phí, mà còn phụ trách đổi phiếu cơm.
Mắt thấy sắp không đuổi kịp xe buýt, nên Phùng Tư Tư nói với giáo viên chuyện Đường Hoan muốn đóng học phí xong liền chạy chậm ra bên ngoài.
Giáo viên thu học phí họ Triệu, là một nữ giáo viên cũng khá lớn tuổi, rất hiền lành, cười hỏi Đường Hoan: “Bạn học, em tên là gì? Học lớp nào? Lớp 10 hay là lớp 11?”
Trường học thường có những học sinh khất nợ tiền học phó, có đôi khi gần học xong một học kỳ mới có thể thu hết học phí.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro