Xuyên Đến Năm 80, Quả Phụ Xinh Đẹp Tái Hôn Với Sĩ Quan Đại Bá Ca
Tìm Trường Học...
2024-09-06 14:15:46
Lấy tiền xong lại đi nhà chính kêu mẹ chồng, rồi bước vào trong phòng giống như ngày thường, nhưng khi nhìn thấy Mạnh Trạch Ngôn ngồi ở trên sô pha xem TV, thì không tự giác mag lui về phía sau một bước, rời khỏi phòng.
Chờ đến khi phản ứng lại thì cô đã đứng ở ngoài cửa…
Mạnh Trạch Ngôn giương mắt nhìn cô, trên mặt không có nụ cười như ngày thường, trong ánh mắt mang theo cảm giác áp bách vô hình.
Đường Hoan xoay người bước nhanh xuống bậc thang, đứng ở dưới giàn nho nhỏ giọng nói vào phòng: “Mẹ, con xong rồi.”
Giữa mày Mạnh Trạch Ngôn hơi nhăn lại, bộ dáng của anh khiến người ta sợ lắm sao?
Dường như đồng chí Hình Thúy cũng không nghe được lời cô nói, Mạnh Trạch Ngôn đứng lên đi qua gõ cửa, “Mẹ, em chồng tìm mẹ.”
“Tới đây ~” Hình Thúy ở trong phòng đáp lời.
Nghe thấy lời bà nói, Mạnh Trạch Ngôn trở về ngồi lại trên sô pha, tiếp tục xem TV.
Đường Hoan không nghe được lời mẹ chồng đáp lại, cũng không biết bà có nghe được không, muốn kêu lại một tiếng nhưng anh chồng đang xem TV, nếu kêu như vậy cũng không tốt.
Muốn đi vào nhưng lại không có đủ can đảm.
Nếu không thì ngồi ở chỗ này chờ? Thế nào mẹ chồng cũng sẽ ra tới.
Không quá hai phút mẹ chồng đã đi ra khỏi phòng, Đường Hoan đứng lên nói với bà: “Mẹ, con thu dọn xong rồi, chúng ta đi thôi?”
“Đi!” Hình Thúy cũng thu dọn xong, hai người đi ra bên ngoài.
Muốn mua cặp sách và văn phòng phẩm thì phải đến cửa hàng bách hoá, khoảng cách có hơi xa, ngồi phương tiện công cộng cũng phải hơn mười phút.
Một người hai phân tiền, Hình Thúy vừa lên xe liền mua vé, Đường Hoan không cướp được cơ hội.
Trên xe buýt có chỗ trống, nhưng lại không ở cùng một chỗ. Mẹ chồng nàng dâu hai người tách ra ngồi, một người ngồi ở phía trước một người ở phía sau.
Hình Thúy hay nói, không quá hai phút đã trò chuyện vui vẻ với thím bên cạnh. Bên cạnh Đường Hoan cũng là một đồng chí nữ, sắc mặt có hơi tái nhợt, tay ôm bụng có vẻ như khá khó chịu.
Đường Hoan liếc mắt nhìn cô ấy một cái, muốn hỏi cô ấy một chút xem có phải cô ấy không thoải mái hay không? Muốn nói nhưng lại mở miệng nổi.
Ngón tay vô ý thức cào cào ghế ngồi, thật vất vả mới lấy hết can đảm muốn hỏi nữ đồng chí xem có cần trợ giúp hay không, kết quả nữ đồng chí đến trạm xuống xe đã đứng dậy đi rồi.
Một lát sau, mẹ chồng nàng dâu hai người cũng đến trạm, trạm giao thông công cộng ở ngay bên cạnh cửa hàng bách hoá.
Chờ đến khi phản ứng lại thì cô đã đứng ở ngoài cửa…
Mạnh Trạch Ngôn giương mắt nhìn cô, trên mặt không có nụ cười như ngày thường, trong ánh mắt mang theo cảm giác áp bách vô hình.
Đường Hoan xoay người bước nhanh xuống bậc thang, đứng ở dưới giàn nho nhỏ giọng nói vào phòng: “Mẹ, con xong rồi.”
Giữa mày Mạnh Trạch Ngôn hơi nhăn lại, bộ dáng của anh khiến người ta sợ lắm sao?
Dường như đồng chí Hình Thúy cũng không nghe được lời cô nói, Mạnh Trạch Ngôn đứng lên đi qua gõ cửa, “Mẹ, em chồng tìm mẹ.”
“Tới đây ~” Hình Thúy ở trong phòng đáp lời.
Nghe thấy lời bà nói, Mạnh Trạch Ngôn trở về ngồi lại trên sô pha, tiếp tục xem TV.
Đường Hoan không nghe được lời mẹ chồng đáp lại, cũng không biết bà có nghe được không, muốn kêu lại một tiếng nhưng anh chồng đang xem TV, nếu kêu như vậy cũng không tốt.
Muốn đi vào nhưng lại không có đủ can đảm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nếu không thì ngồi ở chỗ này chờ? Thế nào mẹ chồng cũng sẽ ra tới.
Không quá hai phút mẹ chồng đã đi ra khỏi phòng, Đường Hoan đứng lên nói với bà: “Mẹ, con thu dọn xong rồi, chúng ta đi thôi?”
“Đi!” Hình Thúy cũng thu dọn xong, hai người đi ra bên ngoài.
Muốn mua cặp sách và văn phòng phẩm thì phải đến cửa hàng bách hoá, khoảng cách có hơi xa, ngồi phương tiện công cộng cũng phải hơn mười phút.
Một người hai phân tiền, Hình Thúy vừa lên xe liền mua vé, Đường Hoan không cướp được cơ hội.
Trên xe buýt có chỗ trống, nhưng lại không ở cùng một chỗ. Mẹ chồng nàng dâu hai người tách ra ngồi, một người ngồi ở phía trước một người ở phía sau.
Hình Thúy hay nói, không quá hai phút đã trò chuyện vui vẻ với thím bên cạnh. Bên cạnh Đường Hoan cũng là một đồng chí nữ, sắc mặt có hơi tái nhợt, tay ôm bụng có vẻ như khá khó chịu.
Đường Hoan liếc mắt nhìn cô ấy một cái, muốn hỏi cô ấy một chút xem có phải cô ấy không thoải mái hay không? Muốn nói nhưng lại mở miệng nổi.
Ngón tay vô ý thức cào cào ghế ngồi, thật vất vả mới lấy hết can đảm muốn hỏi nữ đồng chí xem có cần trợ giúp hay không, kết quả nữ đồng chí đến trạm xuống xe đã đứng dậy đi rồi.
Một lát sau, mẹ chồng nàng dâu hai người cũng đến trạm, trạm giao thông công cộng ở ngay bên cạnh cửa hàng bách hoá.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro