Xuyên Đến Năm 80, Quả Phụ Xinh Đẹp Tái Hôn Với Sĩ Quan Đại Bá Ca
Về Nhà 1
2024-09-06 14:15:46
Trong tình huống bình thường, ống sắt ở chỗ tựa lưng của ghế dựa cũng có thể đỡ người, nhưng người ngồi bên cạnh Đường Hoan là một bác gái lớn tuổi, bác gái đó đang dựa đầu vào ống sắt ngủ ngon lành, đầu còn lắc qua lắc lại.
Nếu Đường Hoan muốn bắt lấy ống sắt thì, một là đánh thức bác gái dậy, hoặc hai là nắm lấy ống sắt cùng với tóc của bác gái đó.
Ở phía trước, mười mấy người vừa lên xe đang chen chúc với nhau, Đường Hoan muốn di chuyển đến chỗ khác cũng không được, trừ phi cô tình nguyện chen chúc đi xuyên qua giữa đám đông này.
Trong lúc cô đang do dự nên di chuyển đến chỗ khác hay là đánh thức người phụ nữ dậy, thì Mạnh Trạch Ngôn đã giơ tay vỗ vai người phụ nữ: “Bác gái, bác có sao không? Thân thể có gì không thoải mái sao?”
Bác gái đang ngủ ngon thậm chí còn chuẩn bị ngáy bị người vỗ cho tỉnh lại, trong nháy mắt cũng không biết đang xảy ra chuyện gì?
“Bác gái, cháu thấy bác không có động tĩnh gì cả buổi trời. Bác có ổn không?” Mạnh Trạch Ngôn quan tâm nhìn bác gái đó.
“Tôi không có việc gì, chỉ là ngủ thôi!” Bác gái không hài lòng liếc mắt nhìn Mạnh Trạch Ngôn một cái, muốn so đo với anh sao? Người ta chỉ đang quan tâm mình thôi mà.
Nhưng người tốt nào lại không phân biệt được người ta đang ngủ hay là đang ngất xỉu đây?
Mạnh Trạch Ngôn nhìn tay nhỏ đang khẽ sờ sờ đỡ lên chỗ tựa lưng trên ghế dựa, cười nói với bác gái: “Bác không có việc gì là được.”
Cơn buồn ngủ cũng đều bị nam đồng chí này làm cho tức đến tỉnh luôn rồi, bác gái tức giận nên cứ trong chốc lát sẽ quay qua liếc anh một cái.
Chỉ cần đầu của bác gái không xoay qua xoay lại, thì Đường Hoan có thể nắm lấy chỗ tựa lưng, cô ngẩng đầu cười cười với Mạnh Trạch Ngôn, cô biết anh đánh thức bác gái là để giúp cô.
Lời cảm ơn nói nhiều quá, cũng sẽ cảm thấy không còn giá trị, cô không biết nên cảm ơn như thế nào.
Bác gái đó xuống xe sớm hơn bọn họ, trước khi xuống xe còn tức giận liếc Mạnh Trạch Ngôn một cái, lúc đứng lên còn quay đầu nói với Đường Hoan: “Cô nhóc, cô ngồi ở đây đi!”
Bà ta không thèm nhường chỗ ngồi cho thằng nhóc chết tiệt này đâu!
Nếu người khác đánh thức bà ta, thì thế nào bà ta cũng đôi co với đối phương một phen, nhưng cố tình lại gặp phải thằng nhóc chết tiệt này, đã đánh thức bà ta mà bà ta cũng không thể so đo với anh!
Sau khi bác gái rời đi, chỗ ngồi trở thành Đường Hoan, cô nhịn không được muốn cười một cái.
Nếu Đường Hoan muốn bắt lấy ống sắt thì, một là đánh thức bác gái dậy, hoặc hai là nắm lấy ống sắt cùng với tóc của bác gái đó.
Ở phía trước, mười mấy người vừa lên xe đang chen chúc với nhau, Đường Hoan muốn di chuyển đến chỗ khác cũng không được, trừ phi cô tình nguyện chen chúc đi xuyên qua giữa đám đông này.
Trong lúc cô đang do dự nên di chuyển đến chỗ khác hay là đánh thức người phụ nữ dậy, thì Mạnh Trạch Ngôn đã giơ tay vỗ vai người phụ nữ: “Bác gái, bác có sao không? Thân thể có gì không thoải mái sao?”
Bác gái đang ngủ ngon thậm chí còn chuẩn bị ngáy bị người vỗ cho tỉnh lại, trong nháy mắt cũng không biết đang xảy ra chuyện gì?
“Bác gái, cháu thấy bác không có động tĩnh gì cả buổi trời. Bác có ổn không?” Mạnh Trạch Ngôn quan tâm nhìn bác gái đó.
“Tôi không có việc gì, chỉ là ngủ thôi!” Bác gái không hài lòng liếc mắt nhìn Mạnh Trạch Ngôn một cái, muốn so đo với anh sao? Người ta chỉ đang quan tâm mình thôi mà.
Nhưng người tốt nào lại không phân biệt được người ta đang ngủ hay là đang ngất xỉu đây?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mạnh Trạch Ngôn nhìn tay nhỏ đang khẽ sờ sờ đỡ lên chỗ tựa lưng trên ghế dựa, cười nói với bác gái: “Bác không có việc gì là được.”
Cơn buồn ngủ cũng đều bị nam đồng chí này làm cho tức đến tỉnh luôn rồi, bác gái tức giận nên cứ trong chốc lát sẽ quay qua liếc anh một cái.
Chỉ cần đầu của bác gái không xoay qua xoay lại, thì Đường Hoan có thể nắm lấy chỗ tựa lưng, cô ngẩng đầu cười cười với Mạnh Trạch Ngôn, cô biết anh đánh thức bác gái là để giúp cô.
Lời cảm ơn nói nhiều quá, cũng sẽ cảm thấy không còn giá trị, cô không biết nên cảm ơn như thế nào.
Bác gái đó xuống xe sớm hơn bọn họ, trước khi xuống xe còn tức giận liếc Mạnh Trạch Ngôn một cái, lúc đứng lên còn quay đầu nói với Đường Hoan: “Cô nhóc, cô ngồi ở đây đi!”
Bà ta không thèm nhường chỗ ngồi cho thằng nhóc chết tiệt này đâu!
Nếu người khác đánh thức bà ta, thì thế nào bà ta cũng đôi co với đối phương một phen, nhưng cố tình lại gặp phải thằng nhóc chết tiệt này, đã đánh thức bà ta mà bà ta cũng không thể so đo với anh!
Sau khi bác gái rời đi, chỗ ngồi trở thành Đường Hoan, cô nhịn không được muốn cười một cái.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro