Xuyên Đến Năm 80, Quả Phụ Xinh Đẹp Tái Hôn Với Sĩ Quan Đại Bá Ca
Về Nhà 2
2024-09-06 14:15:46
Nếu bác gái biết cô là đầu sỏ gây tội khiến Mạch Trạch Ngôn đánh thức bà ta dậy, thì không biết có tức đến mức chửi đổng hay không?
Mạnh Trạch Ngôn cũng vừa lúc rũ mắt, bộ dáng Đường Hoan đang cười lọt vào tầm mắt anh, lúc cô cười rộ lên còn linh hoạt hơn so với không cười rất nhiều.
Nghe đồng chí Hình Thúy nói qua tình huống trong nhà Đường Hoan, đều nói có mẹ kế chắc chắn sẽ có ba dượng, xem tính cách của cô cũng có thể nghĩ đến cuộc sống của cô lúc ở nhà khó khăn đến mức nào.
Ở trong nhà sống không tốt, vất vả lắm mới gả đi được lại trở thành quả phụ.
Đừng nói đồng chí Hình Thúy cảm thấy nàng đáng thương, mà có đôi khi Mạnh Trạch Ngôn cũng không nhịn được mà mềm lòng, cô thật sự quá khổ.
Xe đến trạm, hai người cùng nhau về nhà, Đường Hoan càng đi càng chậm.
Một mặt là do chân đau, một mặt khác là để tránh nghi ngờ.
Lúc về đến gần nhà, Mạnh Trạch Ngôn không thèm quay đầu lại mà đi thẳng vào nha.
Đường Hoan đi ở phía sau lê từng bước về nhà, vừa vào cửa nhà đã đi về phòng đổi một đôi dép lê, dép lê cũng là plastic, nhưng dù sao cũng hơn giày xăng đan một chút.
Hình Thúy đang hái rau ở trong sân, thấy bộ dáng đi bộ của Đường Hoan thì đoán được cô bị đau chân: “Tiểu Hoan, sau này đừng mang giày xăng đan nữa, ngày mai mẹ sẽ đến trung tâm mua sắm của Nhà nước nhìn xem có giày da hay không để mua cho con một đôi.”
Đường Hoan đang mang dép lê nghe mẹ chồng nói như vậy, thì vội vàng nói ra bên ngoài: “Mẹ, không cần đâu, chờ đến cuối tuần con sẽ tự đi mua.”
Giày da đắt lắm!
Lúc Đường Hoan mua quần áo cũng muốn mua giày da nhỏ, nhưng cuối cùng lại không bỏ được, nên mới mua giày xăng đan.
“Còn mấy ngày nữa mới đến cuối tuần! Con không cần lo, mẹ sẽ mua cho con.” Nói xong còn sợ Đường Hoan không tin tưởng vào mắt thẩm mỹ của mình, lại bổ sung thêm mộtcâu: “Con yên tâm, chắc chắn là đẹp!”
Đường Hoan làm gì lo lắng chuyện có đẹp hay không đâu, cô chỉ lo nó quá đắt!
Mắt thấy khuyên ngăn không được, Đường Hoan đành phải đưa ra yêu cầu khác: “Mẹ mua giúp con một đôi giày chơi bóng màu trắng là được, không cần mua giày da.”
Ít nhất thì giày chơi bóng vẫn rẻ hơn giày da.
Hai vợ chồng già này đối xử với cô thật sự quá tốt, tốt đến mức cô cũng không biết phải làm sao, không biết nên đáp lại như thế nào.
“Ngày mai mẹ sẽ xem thử.” Hình Thúy cũng không có đáp ứng liền, nói một câu có cũng như không để đáp lại.
Mạnh Trạch Ngôn cũng vừa lúc rũ mắt, bộ dáng Đường Hoan đang cười lọt vào tầm mắt anh, lúc cô cười rộ lên còn linh hoạt hơn so với không cười rất nhiều.
Nghe đồng chí Hình Thúy nói qua tình huống trong nhà Đường Hoan, đều nói có mẹ kế chắc chắn sẽ có ba dượng, xem tính cách của cô cũng có thể nghĩ đến cuộc sống của cô lúc ở nhà khó khăn đến mức nào.
Ở trong nhà sống không tốt, vất vả lắm mới gả đi được lại trở thành quả phụ.
Đừng nói đồng chí Hình Thúy cảm thấy nàng đáng thương, mà có đôi khi Mạnh Trạch Ngôn cũng không nhịn được mà mềm lòng, cô thật sự quá khổ.
Xe đến trạm, hai người cùng nhau về nhà, Đường Hoan càng đi càng chậm.
Một mặt là do chân đau, một mặt khác là để tránh nghi ngờ.
Lúc về đến gần nhà, Mạnh Trạch Ngôn không thèm quay đầu lại mà đi thẳng vào nha.
Đường Hoan đi ở phía sau lê từng bước về nhà, vừa vào cửa nhà đã đi về phòng đổi một đôi dép lê, dép lê cũng là plastic, nhưng dù sao cũng hơn giày xăng đan một chút.
Hình Thúy đang hái rau ở trong sân, thấy bộ dáng đi bộ của Đường Hoan thì đoán được cô bị đau chân: “Tiểu Hoan, sau này đừng mang giày xăng đan nữa, ngày mai mẹ sẽ đến trung tâm mua sắm của Nhà nước nhìn xem có giày da hay không để mua cho con một đôi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đường Hoan đang mang dép lê nghe mẹ chồng nói như vậy, thì vội vàng nói ra bên ngoài: “Mẹ, không cần đâu, chờ đến cuối tuần con sẽ tự đi mua.”
Giày da đắt lắm!
Lúc Đường Hoan mua quần áo cũng muốn mua giày da nhỏ, nhưng cuối cùng lại không bỏ được, nên mới mua giày xăng đan.
“Còn mấy ngày nữa mới đến cuối tuần! Con không cần lo, mẹ sẽ mua cho con.” Nói xong còn sợ Đường Hoan không tin tưởng vào mắt thẩm mỹ của mình, lại bổ sung thêm mộtcâu: “Con yên tâm, chắc chắn là đẹp!”
Đường Hoan làm gì lo lắng chuyện có đẹp hay không đâu, cô chỉ lo nó quá đắt!
Mắt thấy khuyên ngăn không được, Đường Hoan đành phải đưa ra yêu cầu khác: “Mẹ mua giúp con một đôi giày chơi bóng màu trắng là được, không cần mua giày da.”
Ít nhất thì giày chơi bóng vẫn rẻ hơn giày da.
Hai vợ chồng già này đối xử với cô thật sự quá tốt, tốt đến mức cô cũng không biết phải làm sao, không biết nên đáp lại như thế nào.
“Ngày mai mẹ sẽ xem thử.” Hình Thúy cũng không có đáp ứng liền, nói một câu có cũng như không để đáp lại.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro