Chương 30 - Kiếm Được Nửa Lượng Bạc 2
Bà Con Xa Không...
Triều Vân Tử
2024-08-07 23:15:19
Thôn Đại Hà một ngày ăn hai bữa, buổi sáng một ít, buổi chiều một ít, buổi trưa sẽ không nấu ăn.
Nhưng lúc này, trong không khí lại ẩn ẩn có mùi thịt bay bổng.
Vương thẩm đang ngồi trong viện, dùng sức hít một cái, đây là mùi thịt heo, tuyệt đối là thịt heo.
Mùa này mà trong thôn vẫn có người ăn thịt heo!
Vương thẩm nương theo mùi hương đi ra ngoài sân, nhìn thấy Triệu Tứ Đản từ bờ ruộng bên kia đi tới, cơ thể nho nhỏ đeo một chiếc giỏ thật lớn sau lưng, bên trong đựng đầy rau ngổ.
"Tứ Đản, cháu lấy nhiều rau ngổ như vậy làm gì?"
Triệu Tứ Đản thành thành thật thật trả lời: "Mẹ cháu bảo rau ngổ ăn rất ngon."
Khóe miệng Vương thẩm co quắp lại, nấu rau ngổ rất phí củi, lại còn rất đắng, đây là Triệu đại tẩu tử lừa hài tử sao.
Tiểu hài tử thì biết cái gì, còn không phải là nương cho gì thì ăn nấy, thương trời nào thấu.
"Tứ Đản, cháu từ từ đã."
Vương thẩm xoay người đi vào nhà, cầm một cái bánh ngô ra, sau đó lại quay vô, bẻ miếng bánh thành hai nửa, lấy hơn một nửa đưa vào tay Triệu Tứ Đản: "Ăn nhanh, lấp đầy bụng đi."
Triệu Tứ Đản vội vàng đưa lại: "Thím, cháu không thể..."
"Đứa nhỏ này, cho cháu ăn, cháu còn khách khí cái gì?" Vương thẩm tức giận mắng. "Con mẹ nó, thứ gì tốt đều đưa tới Trình gia, khổ cho bốn người các cháu, đứa nhỏ mười tuổi mà nhìn như sáu bảy tuổi... Nương cháu cũng đáng lắm, suốt ngày tâm tâm niệm niệm nhà mẹ đẻ, kết quả lại bị đại ca mình đánh, thật sự cười chết ta! Tứ Đản, sau này lớn lên cháu mau ra ngoài ở riêng đi, đừng học đại ca tẩu tẩu cháu ở lại trong nhà làm đến cực nhọc, ngay cả một miếng cơm cũng không có, ta thấy nàng so với mẹ kế còn ác độc hơn..."
Trình Loan Loan đang rửa tay trong sân, chợt nghe âm thanh hùng hùng hổ hổ truyền tới từ bên ngoài.
Là ai, ngay giữa thanh thiên bạch nhật đứng trước nhà nàng mà mắng nàng?
Nàng lau khô tay rồi đi ra ngoài, chỉ thấy Vương thẩm đang lôi kéo Triệu Tứ Đản đứng ở cách vách nói chuyện, vài lần Tứ Đản muốn tránh đi, đều bị Vương thẩm mạnh mẽ kéo lại: "Được rồi, nửa cái bánh ngô này cháu mau ăn nhanh đi, ngàn vạn lần đừng để cho nương cháu thấy, nếu không một miếng cháu cũng không có..."
Trình Loan Loan cũng phục nàng ấy, rõ ràng việc chia sẻ đồ ăn là việc tốt, vậy mà cố tình Vương thẩm lại khiến người khác cảm thấy nghẹn khuất.
Nhưng mà nàng nhớ lại mấy chuyện nguyên chủ đã làm, cũng có thể hiểu được tại sao Vương thẩm lại tức giận với nguyên chủ như vậy. Hai nhà là hàng xóm với nhau, ở giữa hai viện có mấy cây đại thụ, ở gần với nhau tự nhiên sẽ sinh ra nhiều mâu thuẫn, nguyên chủ lại là người thích trục lợi, không ít lần Vương thẩm chịu thiệt ở chỗ nguyên chủ.
Rất nhiều lần, Vương thẩm bị nguyên chủ mắng đến mức máu chảy đầy đầu, chỉ có thể trở về tự đóng cửa.
Mặc dù như thế, Vương thẩm vẫn đưa cho con của nguyên chủ bánh ngô.
Tục ngữ nói, bà con xa không bằng láng giềng gần, nếu như có thể biến quan hệ với Vương thẩm từ chiến tranh thành tơ lụa, xem như đây là chuyện tốt. Nhưng tính cách của nguyên chủ chanh chua, nếu đột nhiên chuyển biến thì thật sự sẽ bất ngờ.
"Thứ này các ngươi tự giữ lại rồi ăn đi." Trình Loan Loan bước lên, cầm chiếc giỏ trên người Triệu Tứ Đản. "Nhà chúng ta hôm nay có thịt ăn, ai còn thèm ăn bánh ngô?"
Lời của nàng ba phần châm chọc, ba phần đùa cợt, bốn phần khoe khoang, rõ ràng học theo tính nết của nguyên chủ giống đến tám phần.
Vương thẩm ngửi thấy mùi thịt trong không khí, gương mặt tràn đầy vẻ không thể tin: "Nhà ngươi còn có thịt ăn?"
"Người Trình gia đánh vỡ đầu ta thành một cái lỗ, trước kia ta cho bọn họ thịt, bây giờ ta cướp về cho mình ăn, không được sao?" Trình Loan Loan hợp tình hợp lý nói. "Đi thôi Tứ Đản, về nhà ăn thịt."
Nàng cũng không phải cố ý khoe khoang, nàng muốn thông qua Vương thẩm nói cho toàn bộ người trong thôn biết, nàng đã cắt đứt với Trình gia rồi.
Nhưng lúc này, trong không khí lại ẩn ẩn có mùi thịt bay bổng.
Vương thẩm đang ngồi trong viện, dùng sức hít một cái, đây là mùi thịt heo, tuyệt đối là thịt heo.
Mùa này mà trong thôn vẫn có người ăn thịt heo!
Vương thẩm nương theo mùi hương đi ra ngoài sân, nhìn thấy Triệu Tứ Đản từ bờ ruộng bên kia đi tới, cơ thể nho nhỏ đeo một chiếc giỏ thật lớn sau lưng, bên trong đựng đầy rau ngổ.
"Tứ Đản, cháu lấy nhiều rau ngổ như vậy làm gì?"
Triệu Tứ Đản thành thành thật thật trả lời: "Mẹ cháu bảo rau ngổ ăn rất ngon."
Khóe miệng Vương thẩm co quắp lại, nấu rau ngổ rất phí củi, lại còn rất đắng, đây là Triệu đại tẩu tử lừa hài tử sao.
Tiểu hài tử thì biết cái gì, còn không phải là nương cho gì thì ăn nấy, thương trời nào thấu.
"Tứ Đản, cháu từ từ đã."
Vương thẩm xoay người đi vào nhà, cầm một cái bánh ngô ra, sau đó lại quay vô, bẻ miếng bánh thành hai nửa, lấy hơn một nửa đưa vào tay Triệu Tứ Đản: "Ăn nhanh, lấp đầy bụng đi."
Triệu Tứ Đản vội vàng đưa lại: "Thím, cháu không thể..."
"Đứa nhỏ này, cho cháu ăn, cháu còn khách khí cái gì?" Vương thẩm tức giận mắng. "Con mẹ nó, thứ gì tốt đều đưa tới Trình gia, khổ cho bốn người các cháu, đứa nhỏ mười tuổi mà nhìn như sáu bảy tuổi... Nương cháu cũng đáng lắm, suốt ngày tâm tâm niệm niệm nhà mẹ đẻ, kết quả lại bị đại ca mình đánh, thật sự cười chết ta! Tứ Đản, sau này lớn lên cháu mau ra ngoài ở riêng đi, đừng học đại ca tẩu tẩu cháu ở lại trong nhà làm đến cực nhọc, ngay cả một miếng cơm cũng không có, ta thấy nàng so với mẹ kế còn ác độc hơn..."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trình Loan Loan đang rửa tay trong sân, chợt nghe âm thanh hùng hùng hổ hổ truyền tới từ bên ngoài.
Là ai, ngay giữa thanh thiên bạch nhật đứng trước nhà nàng mà mắng nàng?
Nàng lau khô tay rồi đi ra ngoài, chỉ thấy Vương thẩm đang lôi kéo Triệu Tứ Đản đứng ở cách vách nói chuyện, vài lần Tứ Đản muốn tránh đi, đều bị Vương thẩm mạnh mẽ kéo lại: "Được rồi, nửa cái bánh ngô này cháu mau ăn nhanh đi, ngàn vạn lần đừng để cho nương cháu thấy, nếu không một miếng cháu cũng không có..."
Trình Loan Loan cũng phục nàng ấy, rõ ràng việc chia sẻ đồ ăn là việc tốt, vậy mà cố tình Vương thẩm lại khiến người khác cảm thấy nghẹn khuất.
Nhưng mà nàng nhớ lại mấy chuyện nguyên chủ đã làm, cũng có thể hiểu được tại sao Vương thẩm lại tức giận với nguyên chủ như vậy. Hai nhà là hàng xóm với nhau, ở giữa hai viện có mấy cây đại thụ, ở gần với nhau tự nhiên sẽ sinh ra nhiều mâu thuẫn, nguyên chủ lại là người thích trục lợi, không ít lần Vương thẩm chịu thiệt ở chỗ nguyên chủ.
Rất nhiều lần, Vương thẩm bị nguyên chủ mắng đến mức máu chảy đầy đầu, chỉ có thể trở về tự đóng cửa.
Mặc dù như thế, Vương thẩm vẫn đưa cho con của nguyên chủ bánh ngô.
Tục ngữ nói, bà con xa không bằng láng giềng gần, nếu như có thể biến quan hệ với Vương thẩm từ chiến tranh thành tơ lụa, xem như đây là chuyện tốt. Nhưng tính cách của nguyên chủ chanh chua, nếu đột nhiên chuyển biến thì thật sự sẽ bất ngờ.
"Thứ này các ngươi tự giữ lại rồi ăn đi." Trình Loan Loan bước lên, cầm chiếc giỏ trên người Triệu Tứ Đản. "Nhà chúng ta hôm nay có thịt ăn, ai còn thèm ăn bánh ngô?"
Lời của nàng ba phần châm chọc, ba phần đùa cợt, bốn phần khoe khoang, rõ ràng học theo tính nết của nguyên chủ giống đến tám phần.
Vương thẩm ngửi thấy mùi thịt trong không khí, gương mặt tràn đầy vẻ không thể tin: "Nhà ngươi còn có thịt ăn?"
"Người Trình gia đánh vỡ đầu ta thành một cái lỗ, trước kia ta cho bọn họ thịt, bây giờ ta cướp về cho mình ăn, không được sao?" Trình Loan Loan hợp tình hợp lý nói. "Đi thôi Tứ Đản, về nhà ăn thịt."
Nàng cũng không phải cố ý khoe khoang, nàng muốn thông qua Vương thẩm nói cho toàn bộ người trong thôn biết, nàng đã cắt đứt với Trình gia rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro