Xuyên Đến Năm Mất Mùa: Trong Không Gian Ta Có Vật Tư

Mọi Chuyện Cứ T...

Chỉ Mặc Tùy Phong

2024-08-05 23:52:08

"Tẩu tử, tẩu có cất hai cuốn sách thuốc trong hộp đúng không ạ?" Liễu Tiêu Vân hỏi tẩu tử.

Chương thị gật đầu: "Đúng rồi, ta có, trước đây ta từng cho muội và ca ca muội xem mà."

"Mấy ngày trước lên núi nhặt củi, muội đã phát hiện một gốc dược liệu. Gốc dược liệu đó có hình dạng rất giống với hình vẽ nhân sâm trong sách thuốc, khổ nỗi lúc đó muội không mang dụng cụ theo nên không đào được, chỉ đánh dấu vị trí lại thôi." Liễu Tiêu Vân nghiêm túc nói.

Chương thị hào hứng thấy rõ: "Thật không? Muội phát hiện nhân sâm hả? Dược liệu này quý lắm đấy, trị giá không ít bạc!"

"Tẩu tử, hôm nay muội lên núi để đào cây nhân sâm đó đấy, cơ mà..." Liễu Tiêu Vân ngập ngừng, không nói hết lời.

Chương thị vội hỏi: "Sao thế?"

Liễu Tiêu Vân nói thật khẽ: "Muội đang đào thì tự dưng không thấy nhân sâm đâu nữa!"

"Ơ... Sau đó thì sao, muội đã tìm được chưa?" Chương thị ngỡ ngàng.

"Muội không thấy nhân sâm đâu cả nhưng lại tìm được hai thỏi vàng, thêm cả ba tờ giấy viết bí tịch võ công đấy!" Liễu Tiêu Vân thốt một câu xanh rờn.

Chương thị đứng bật dậy, giọng tẩu ấy nghe hơi run run: "Tiểu cô, ta nghe người ta bảo nhân sâm biết đi đấy!

"Có lẽ đúng là vậy rồi." Nói xong câu ấy, Liễu Tiêu Vân mò hai thỏi vàng ra từ dưới gối. Hai thỏi vàng này nàng dùng ý niệm để lấy ra khỏi không gian.

Nàng không dám kể chuyện gặp được nhân sâm tiên cho tẩu tử nghe, cũng không tiết lộ chuyện mình có cả rương vàng để tránh hù tẩu tử sợ.

Nhưng khi nghe xong, Chương thị vẫn bàng hoàng che miệng, lặng thinh cả buổi vẫn không thể thốt thành lời.

Ngay từ đầu tẩu ấy đã cảm thấy hành động của tiểu cô tử vào buổi chiều hôm nay quá đỗi lạ lùng. Sau khi đi núi về, nàng chẳng những nhặt củi mà còn đem gà rừng và thỏ rừng về. Đặc biệt là khi đối mặt với cảnh hai mẹ con Hà thị đến tận nhà để giở thói điêu ngoa, Liễu Tiêu Vân không hề tỏ ra ngại ngần chút nào, thậm chí tiểu cô tử còn lấy một địch hai, chuyện này chưa bao giờ xảy ra cả.

Bây giờ ngẫm lại, Chương thị đã lờ mờ hiểu ra rồi: "Tiểu cô, nói vậy nghĩa là muội chẳng những nhặt được hai thỏi vàng mà còn học được võ công sao?"

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Liễu Tiêu Vân gật đầu: "Vâng, nhờ có tẩu tử dạy muội biết chữ nên muội mới học được ba tờ giấy bí tịch võ công đó."

Dứt lời, nàng đưa hai thỏi vàng ấy cho tẩu tử.

Chương thị nhận lấy, quan sát hai thỏi vàng thật kỹ rồi vội vàng trả lại cho Liễu Tiêu Vân: "Tiểu cô, muội cất đi, muội may mắn thật đấy!"

Liễu Tiêu Vân dúi hai thỏi vàng xuống gối, sau đó trịnh trọng dặn dò: "Tẩu tử, trừ ca ca muội ra, tẩu không được kể với bất cứ ai về chuyện đào được nhân sâm và nhặt được vàng, bí tịch võ công trên núi! Ngày mai chúng ta lên thị trấn tìm ca ca."

"Tiểu cô, ta hiểu mà, tiền tài là phải giấu đi không cho thiên hạ biết, đương nhiên chuyện này không được nói với người ngoài rồi, muội yên tâm. Nghe lời muội, ta sẽ đi ngủ sớm để ngày mai đi thị trấn." Chương thị cam đoan một cách chắc nịch.

"Vâng, tẩu tử ngủ sớm nhé."

"Ừ ừ!"

Đi được vài bước thì Chương thị ngoảnh lại: "Tiểu cô, muội nhéo tay ta thử xem có đau không, có phải ta đang nằm mơ không?"

Liễu Tiêu Vân bật cười khúc khích, nàng quơ quơ đôi tay đã được băng bó, nói đùa: "Tẩu tử à, giờ hai tay muội đã ra nông nỗi này rồi, sao mà nhéo tẩu được."

Chương thị cũng phì cười: "Ta cứ ngỡ mình vẫn còn nằm mơ vậy." Dứt lời, tẩu ấy về phòng của mình.

Nằm trên giường, Chương thị hơi bùi ngùi vì cha mẹ chồng qua đời quá sớm. Giá như cha mẹ chồng còn sống thì hay biết mấy, số tiểu cô tử may mắn đến nỗi nhặt được hai thỏi vàng, đủ để cả gia đình sống sung sướng đến cuối đời rồi.

Rất nhiều suy nghĩ nhen nhóm trong lòng Chương thị, nàng ấy vui mừng khôn kể. Giờ đây, có chỗ vàng này, tẩu ấy vừa có thể mua của hồi môn lớn cho tiểu cô tử, lại vừa mua được vài ba mẫu ruộng tốt, mua lương thực, thậm chí hai đứa con trai của tẩu ấy còn được cắp sách đến trường nữa.

Đó là khi Liễu Tiêu Vân chỉ mới lấy hai thỏi vàng ra mà thôi, nàng vẫn chưa tiết lộ cái rương vàng đầy ắp kia cho tẩu tử biết.

Mọi chuyện cứ từ từ thôi!

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Đến Năm Mất Mùa: Trong Không Gian Ta Có Vật Tư

Số ký tự: 0