Xuyên Đến Năm Mất Mùa: Trong Không Gian Ta Có Vật Tư
Không Gian
Chỉ Mặc Tùy Phong
2024-08-05 23:52:08
Liễu Tiêu Vân dừng chân ngây người rất lâu, nhìn cái váy vải thô vá chằng vá đụp mặc trên người mình mà lắc đầu với vẻ bất đắc dĩ, không có cách nào khác, chấp nhận hiện thực đi, nàng đã xuyên về thời cổ đại, là một thế giới hoàn toàn xa lạ, nàng hai mươi ba tuổi ở kiếp trước đã xuyên thành một cô gái trẻ mười lăm tuổi.
Nguyên chủ lên núi để nhặt củi, giờ nàng vẫn phải tiếp tục lên núi để nhặt củi sao?
Lúc này, bụng nàng lại không biết phấn đấu kêu “rột rột rột rột.”
Đây là một thời đại đang trong nạn đói, nguyên chủ và người nhà hình như rất ít khi được ăn no cơm.
Xem ra cho dù là thời đại nào thì ăn cơm cũng là một vấn đề lớn, đặc biệt là vào những năm nạn đói trước mắt này.
Liễu Tiêu Vân nghĩ đến sơn trang trên sườn núi tại vùng ngoại ô thành phố ở kiếp trước, sơn trang có biệt thự, có nông trường, có vườn quả, có vườn rau, có vườn hoa, đó là sản nghiệp mà cha mẹ tốn nửa đời tâm huyết làm ra, sau này em trai ở nước ngoài kết hôn sinh con, cha mẹ muốn ra nước ngoài gặp em trai, trước khi ra nước ngoài di dân đã sang tên quyền tài sản của sơn trang sườn núi này lại cho cô.
Nếu sơn trang sườn núi của cô còn ở đây vậy bây giờ ăn uống đều không cần lo nữa.
Liễu Tiêu Vân nhắm mắt lại, nghĩ đến sơn trang sườn núi của mình và nghĩ đến những chuyện tốt đẹp.
Trong lòng chợt hoảng hốt, một cảm giác choáng váng ập tới, Liễu Tiêu Vân lại mở mắt ra, trong lòng mừng rỡ và kích động vô vàn, nàng thật sự muốn hô lên: Đây không phải sơn trang sườn núi của nàng hay sao?
Ha ha! Ông trời đối xử với nàng không tệ, sơn trang sườn núi của nàng đã cùng nàng xuyên qua đây rồi!
Đây chính là không gian tùy thân nhất định phải có khi xuyên không!
Liễu Tiêu Vân đang đứng trước biệt thự của sơn trang, biệt thự của nàng có bốn tầng, còn có một tầng hầm nữa.
Chỉ mới nghĩ thôi, nàng đã gần như muốn chạy vào trong biệt thự rồi!
Tiến vào phòng khách tầng một, vẫn như thế, không có sự thay đổi gì cả, sô pha, máy lọc nước, tủ lạnh siêu to, hai tủ cấp đông lớn, nhà bếp, phòng giặt đồ… vẫn giống như ban đầu.
Điều càng kiến người kinh ngạc hơn là biệt thự trong không gian tùy thân còn có điện nước.
Mở tủ lạnh ra chỉ thấy thực phẩm đầy ắp một gian, nàng đang đói đến cồn cào ruột gan, vội cầm một cái bánh mì lên ăn trước.
Đến tầng hai, có phòng ngủ của cha mẹ và em trai, phòng để quần áo, thư phòng, nhà vệ sinh, không có gì thay đổi.
Đến tầng ba có phòng ngủ của nàng, phòng thay đồ, thư phòng, phòng tập gym, nhà vệ sinh, tất cả vẫn như cũ, cũng không có sự thay đổi gì.
Liễu Tiêu Vân đi đến phòng thay đồ soi gương một chút, nàng trong gương có sắc mặt hơi nhợt nhạt, dáng người gầy gò, rõ ràng là môt nha đầu nông thôn mặc váy vải thô.
Không kịp nghĩ quá nhiều, nàng bước nhanh đến phòng ngủ, kéo ngăn kéo tủ đầu giường ra, nhìn thấy hai mươi thỏi vàng lấp lánh ánh vàng, còn có vòng tay vàng, nhẫn, dây chuyền, đá quý và một vài trang sức châu báu khác nữa.
Nàng chưa bao giờ thích đeo mấy thứ trang sức vàng bạc này, đây đều là cha mẹ để lại cho nàng trước khi ra nước ngoài, cũng nói với nàng là để đề phòng vạn nhất, vàng bạc là ngoại tệ mạnh, đi đến đâu cũng có thể dùng.
Làm sao nàng có thể không biết, xuyên đến thời cổ đại, mấy món trang sức vàng bạc này cũng có thể phát huy tác dụng, chỉ là mấy con số trong thẻ ngân hàng của nàng có hơi đáng tiếc, mấy con số đó cũng là tiền tích góp của nàng mà!
Đến tầng bốn, tầng bốn là nhà kho của cả gia đình bọn họ, cha mẹ xuất thân học y, mấy chục năm nay bọn họ vẫn luôn dấn thân vào nghề kinh doanh thiết bị y tế và dược liệu Đông y, cho nên nơi này chứa rất nhiều thiết bị y tế và các loại dược phẩm.
Liễu Tiêu Vân thì lại là đặc chủng binh xuất ngũ, sau này đi làm ở công ty an ninh đặc vệ, cho nên tầng bốn vừa có thiết bị y tế và dược phẩm, cũng có một vài món sưu tầm đặc thù có liên quan đến công việc của cô.
Ăn bánh mì xong, Liễu Tiêu Vân giống như nghĩ đến gì đó, nàng vội vàng xuống tầng hầm, ừm! Không sai, đều còn đây.
Nguyên chủ lên núi để nhặt củi, giờ nàng vẫn phải tiếp tục lên núi để nhặt củi sao?
Lúc này, bụng nàng lại không biết phấn đấu kêu “rột rột rột rột.”
Đây là một thời đại đang trong nạn đói, nguyên chủ và người nhà hình như rất ít khi được ăn no cơm.
Xem ra cho dù là thời đại nào thì ăn cơm cũng là một vấn đề lớn, đặc biệt là vào những năm nạn đói trước mắt này.
Liễu Tiêu Vân nghĩ đến sơn trang trên sườn núi tại vùng ngoại ô thành phố ở kiếp trước, sơn trang có biệt thự, có nông trường, có vườn quả, có vườn rau, có vườn hoa, đó là sản nghiệp mà cha mẹ tốn nửa đời tâm huyết làm ra, sau này em trai ở nước ngoài kết hôn sinh con, cha mẹ muốn ra nước ngoài gặp em trai, trước khi ra nước ngoài di dân đã sang tên quyền tài sản của sơn trang sườn núi này lại cho cô.
Nếu sơn trang sườn núi của cô còn ở đây vậy bây giờ ăn uống đều không cần lo nữa.
Liễu Tiêu Vân nhắm mắt lại, nghĩ đến sơn trang sườn núi của mình và nghĩ đến những chuyện tốt đẹp.
Trong lòng chợt hoảng hốt, một cảm giác choáng váng ập tới, Liễu Tiêu Vân lại mở mắt ra, trong lòng mừng rỡ và kích động vô vàn, nàng thật sự muốn hô lên: Đây không phải sơn trang sườn núi của nàng hay sao?
Ha ha! Ông trời đối xử với nàng không tệ, sơn trang sườn núi của nàng đã cùng nàng xuyên qua đây rồi!
Đây chính là không gian tùy thân nhất định phải có khi xuyên không!
Liễu Tiêu Vân đang đứng trước biệt thự của sơn trang, biệt thự của nàng có bốn tầng, còn có một tầng hầm nữa.
Chỉ mới nghĩ thôi, nàng đã gần như muốn chạy vào trong biệt thự rồi!
Tiến vào phòng khách tầng một, vẫn như thế, không có sự thay đổi gì cả, sô pha, máy lọc nước, tủ lạnh siêu to, hai tủ cấp đông lớn, nhà bếp, phòng giặt đồ… vẫn giống như ban đầu.
Điều càng kiến người kinh ngạc hơn là biệt thự trong không gian tùy thân còn có điện nước.
Mở tủ lạnh ra chỉ thấy thực phẩm đầy ắp một gian, nàng đang đói đến cồn cào ruột gan, vội cầm một cái bánh mì lên ăn trước.
Đến tầng hai, có phòng ngủ của cha mẹ và em trai, phòng để quần áo, thư phòng, nhà vệ sinh, không có gì thay đổi.
Đến tầng ba có phòng ngủ của nàng, phòng thay đồ, thư phòng, phòng tập gym, nhà vệ sinh, tất cả vẫn như cũ, cũng không có sự thay đổi gì.
Liễu Tiêu Vân đi đến phòng thay đồ soi gương một chút, nàng trong gương có sắc mặt hơi nhợt nhạt, dáng người gầy gò, rõ ràng là môt nha đầu nông thôn mặc váy vải thô.
Không kịp nghĩ quá nhiều, nàng bước nhanh đến phòng ngủ, kéo ngăn kéo tủ đầu giường ra, nhìn thấy hai mươi thỏi vàng lấp lánh ánh vàng, còn có vòng tay vàng, nhẫn, dây chuyền, đá quý và một vài trang sức châu báu khác nữa.
Nàng chưa bao giờ thích đeo mấy thứ trang sức vàng bạc này, đây đều là cha mẹ để lại cho nàng trước khi ra nước ngoài, cũng nói với nàng là để đề phòng vạn nhất, vàng bạc là ngoại tệ mạnh, đi đến đâu cũng có thể dùng.
Làm sao nàng có thể không biết, xuyên đến thời cổ đại, mấy món trang sức vàng bạc này cũng có thể phát huy tác dụng, chỉ là mấy con số trong thẻ ngân hàng của nàng có hơi đáng tiếc, mấy con số đó cũng là tiền tích góp của nàng mà!
Đến tầng bốn, tầng bốn là nhà kho của cả gia đình bọn họ, cha mẹ xuất thân học y, mấy chục năm nay bọn họ vẫn luôn dấn thân vào nghề kinh doanh thiết bị y tế và dược liệu Đông y, cho nên nơi này chứa rất nhiều thiết bị y tế và các loại dược phẩm.
Liễu Tiêu Vân thì lại là đặc chủng binh xuất ngũ, sau này đi làm ở công ty an ninh đặc vệ, cho nên tầng bốn vừa có thiết bị y tế và dược phẩm, cũng có một vài món sưu tầm đặc thù có liên quan đến công việc của cô.
Ăn bánh mì xong, Liễu Tiêu Vân giống như nghĩ đến gì đó, nàng vội vàng xuống tầng hầm, ừm! Không sai, đều còn đây.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro