Xuyên Đến Năm Mất Mùa: Trong Không Gian Ta Có Vật Tư
Tiết Kiệm Miệng...
Chỉ Mặc Tùy Phong
2024-08-05 23:52:08
Sáng sớm hôm sau, Liễu Tiêu Tráng đưa muội muội tới Thẩm gia thành thân.
Không có của hồi môn, không có kiệu hoa, thậm chí ngay cả áo cưới mới cũng không có, cánh tay Liễu Tiêu Châu chỉ đeo một bọc đồ.
Liễu Tiêu Tráng không quan tâm, muội muội gả ra ngoài như vậy, chẳng phải là sẽ tiết kiệm được một miệng ăn cho nhà mình đấy à?
Bước ra khỏi nhà, cả nhà Liễu Như Sơn đều đứng trước cửa đưa tiễn, Hà thị còn lau nước mắt nữa.
Liễu Tiêu Châu lấy tay áo che mặt, giống như đang thẹn thùng, nhưng thực ra là để che đi khuôn mặt sưng đỏ của mình.
Có thôn dân nhìn thấy, cảm thấy rất kỳ lạ, Tiêu Châu cứ lẳng lặng gả đến Thẩm gia như vậy sao?
Mà cũng đúng thôi, tất cả mọi người đều đang bận rộn chuẩn bị cho việc chạy nạn, nào còn tâm tư đi quan tâm nhà ai cưới vợ gả con nữa chứ!
Vốn đều cùng một thôn, hai nhà cũng cách nhau không xa, Liễu Tiêu Tráng đưa muội muội đến cửa Thẩm gia.
Trương thị nhếch miệng cười đứng trước cửa nghênh đón.
Liễu Tiêu Châu bước vào cửa Thẩm gia, sẽ được coi là đã gả vào Thẩm gia.
Trương thị đưa cho Liễu Tiêu Tráng năm lượng bạc, đón con dâu vào nhà.
Liễu Tiêu Tráng cầm năm lượng bạc lên trấn trên mua lương thực.
…
Khi Liễu Tiêu Châu xuất giá, cả nhà Liễu Tiêu Minh đã cưỡi xe ngựa đi đến huyện thành.
Lần này Liễu Tiêu Vân và ca ca chia nhau ra mua sắm, họ hẹn một canh giờ sau tập trung ở cửa phía đông của huyện thành.
Vợ chồng Liễu Tiêu Minh dẫn đám trẻ đến hiệu may mua quần áo, đến tiệm tạp hóa mua vải dầu và túi nước, tiện đường đến cửa hàng chế tác chào tạm biệt với chưỡng quầy.
Liễu Tiêu Vân lấy một cục vàng ra khỏi không gian, sau đó đến hiệu cầm đồ đổi một ngàn lượng bạc, sau đó bỏ một ngàn lượng bạc này vào không gian linh tuyền, khi nào dùng thì lấy.
Sau đó nàng đến vựa gạo thì thấy hôm nay rất nhiều người đến mua gạo, giá gạo cũng tăng lên rất nhiều.
Ngoài ra vựa gạo cũng giới hạn số lượng mua, mỗi người chỉ được mua một trăm cân gạo hoặc một trăm cân gạo lứt.
Xem ra lương thực đã bắt đầu khan hiếm, nàng thấy trong không gian đã có rất nhiều gạo trắng thế là bèn mua một trăm cân gạo lứt, đợi đi đến một nơi vắng người mới điều khiển suy nghĩ bỏ gạo lứt vào không gian.
Nàng thấy cả sọt trứng gà bày bán ven đường thì bèn mua cả sọt, người bán trứng thấy nàng mua quá nhiều nên tặng luôn cái sọt cho nàng.
Nàng đi đến nơi vắng người, sau đó điều khiển suy nghĩ bỏ sọt trứng gà vào không gian.
Sau khi đến hiệu may mua cho mình mấy bộ quần áo bốn mùa, mua thêm mấy túi điểm tâm ngọt, đến tiệm thuốc mua những dược liệu cần dùng, vì trong không gian của nàng đã có thuốc nên cũng không mua quá nhiều.
Liễu Tiêu Vân cảm thấy thời gian sắp đến bèn quay về cửa phía đông của huyện thành, nhìn thấy đám người ca ca đang đợi mình.
"Cô có mua điểm tâm ngọt này!" Liễu Thừa Nam rất tinh mắt.
Liễu Tiêu Vân lên xe ngựa, mở một túi điểm tâm ngọt ra rồi chia cho hai đứa trẻ: "Ăn đi!"
"Tiểu cô, ta có mua cho muội mấy bộ quần áo!"
"Cảm ơn tẩu tử!"
Khi xe ngựa bắt đầu xuất phát, Liễu Tiêu Vân để ý những lưu dân ven đường cứ nhìn chằm chằm vào họ.
Quan binh canh giữ ở cổng huyện thành đã tăng lên, dù lưu dân có suy nghĩ gì cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
"Ca, đi nhanh một chút!" Liễu Tiêu Vân khẽ nhắc nhở.
Liễu Tiêu Minh lập tức hiểu rõ, huynh ấy vung roi lên kéo xe ngựa nhanh chóng rời đi.
Lúc xe ngựa đang chạy trên đường, có khoảng năm sáu lưu dân muốn tiến lên cướp lấy xe ngựa, Liễu Tiêu Minh thấy vậy bèn ra sức vung roi mấy lần, ép bọn họ quay về.
Sau đó huynh ấy vẫn cảm thấy sợ hãi, lúc họ tới đây vẫn chưa có nhiều lưu dân như vậy mà giờ số lượng đã tăng lên đáng kể, chắc chắn thôn nào đó đã bị cướp rồi.
Dân chạy nạn vào thôn cướp lương thực, thôn nào bị cướp bóc thì người trong thôn cũng biến thành dân chạy nạn, thế nên số lượng dân chạy nạn ngày càng nhiều, quả là khủng khiếp!
Huynh ấy không khỏi cảm thán sách lược quả quyết của lý chính, không đợi dân chạy nạn đến tận cửa cướp bóc thì đã phân chia lương thực cho mọi người, dời thôn trại, tránh xa đám dân chạy nạn điên cuồng.
Không có của hồi môn, không có kiệu hoa, thậm chí ngay cả áo cưới mới cũng không có, cánh tay Liễu Tiêu Châu chỉ đeo một bọc đồ.
Liễu Tiêu Tráng không quan tâm, muội muội gả ra ngoài như vậy, chẳng phải là sẽ tiết kiệm được một miệng ăn cho nhà mình đấy à?
Bước ra khỏi nhà, cả nhà Liễu Như Sơn đều đứng trước cửa đưa tiễn, Hà thị còn lau nước mắt nữa.
Liễu Tiêu Châu lấy tay áo che mặt, giống như đang thẹn thùng, nhưng thực ra là để che đi khuôn mặt sưng đỏ của mình.
Có thôn dân nhìn thấy, cảm thấy rất kỳ lạ, Tiêu Châu cứ lẳng lặng gả đến Thẩm gia như vậy sao?
Mà cũng đúng thôi, tất cả mọi người đều đang bận rộn chuẩn bị cho việc chạy nạn, nào còn tâm tư đi quan tâm nhà ai cưới vợ gả con nữa chứ!
Vốn đều cùng một thôn, hai nhà cũng cách nhau không xa, Liễu Tiêu Tráng đưa muội muội đến cửa Thẩm gia.
Trương thị nhếch miệng cười đứng trước cửa nghênh đón.
Liễu Tiêu Châu bước vào cửa Thẩm gia, sẽ được coi là đã gả vào Thẩm gia.
Trương thị đưa cho Liễu Tiêu Tráng năm lượng bạc, đón con dâu vào nhà.
Liễu Tiêu Tráng cầm năm lượng bạc lên trấn trên mua lương thực.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
…
Khi Liễu Tiêu Châu xuất giá, cả nhà Liễu Tiêu Minh đã cưỡi xe ngựa đi đến huyện thành.
Lần này Liễu Tiêu Vân và ca ca chia nhau ra mua sắm, họ hẹn một canh giờ sau tập trung ở cửa phía đông của huyện thành.
Vợ chồng Liễu Tiêu Minh dẫn đám trẻ đến hiệu may mua quần áo, đến tiệm tạp hóa mua vải dầu và túi nước, tiện đường đến cửa hàng chế tác chào tạm biệt với chưỡng quầy.
Liễu Tiêu Vân lấy một cục vàng ra khỏi không gian, sau đó đến hiệu cầm đồ đổi một ngàn lượng bạc, sau đó bỏ một ngàn lượng bạc này vào không gian linh tuyền, khi nào dùng thì lấy.
Sau đó nàng đến vựa gạo thì thấy hôm nay rất nhiều người đến mua gạo, giá gạo cũng tăng lên rất nhiều.
Ngoài ra vựa gạo cũng giới hạn số lượng mua, mỗi người chỉ được mua một trăm cân gạo hoặc một trăm cân gạo lứt.
Xem ra lương thực đã bắt đầu khan hiếm, nàng thấy trong không gian đã có rất nhiều gạo trắng thế là bèn mua một trăm cân gạo lứt, đợi đi đến một nơi vắng người mới điều khiển suy nghĩ bỏ gạo lứt vào không gian.
Nàng thấy cả sọt trứng gà bày bán ven đường thì bèn mua cả sọt, người bán trứng thấy nàng mua quá nhiều nên tặng luôn cái sọt cho nàng.
Nàng đi đến nơi vắng người, sau đó điều khiển suy nghĩ bỏ sọt trứng gà vào không gian.
Sau khi đến hiệu may mua cho mình mấy bộ quần áo bốn mùa, mua thêm mấy túi điểm tâm ngọt, đến tiệm thuốc mua những dược liệu cần dùng, vì trong không gian của nàng đã có thuốc nên cũng không mua quá nhiều.
Liễu Tiêu Vân cảm thấy thời gian sắp đến bèn quay về cửa phía đông của huyện thành, nhìn thấy đám người ca ca đang đợi mình.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Cô có mua điểm tâm ngọt này!" Liễu Thừa Nam rất tinh mắt.
Liễu Tiêu Vân lên xe ngựa, mở một túi điểm tâm ngọt ra rồi chia cho hai đứa trẻ: "Ăn đi!"
"Tiểu cô, ta có mua cho muội mấy bộ quần áo!"
"Cảm ơn tẩu tử!"
Khi xe ngựa bắt đầu xuất phát, Liễu Tiêu Vân để ý những lưu dân ven đường cứ nhìn chằm chằm vào họ.
Quan binh canh giữ ở cổng huyện thành đã tăng lên, dù lưu dân có suy nghĩ gì cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
"Ca, đi nhanh một chút!" Liễu Tiêu Vân khẽ nhắc nhở.
Liễu Tiêu Minh lập tức hiểu rõ, huynh ấy vung roi lên kéo xe ngựa nhanh chóng rời đi.
Lúc xe ngựa đang chạy trên đường, có khoảng năm sáu lưu dân muốn tiến lên cướp lấy xe ngựa, Liễu Tiêu Minh thấy vậy bèn ra sức vung roi mấy lần, ép bọn họ quay về.
Sau đó huynh ấy vẫn cảm thấy sợ hãi, lúc họ tới đây vẫn chưa có nhiều lưu dân như vậy mà giờ số lượng đã tăng lên đáng kể, chắc chắn thôn nào đó đã bị cướp rồi.
Dân chạy nạn vào thôn cướp lương thực, thôn nào bị cướp bóc thì người trong thôn cũng biến thành dân chạy nạn, thế nên số lượng dân chạy nạn ngày càng nhiều, quả là khủng khiếp!
Huynh ấy không khỏi cảm thán sách lược quả quyết của lý chính, không đợi dân chạy nạn đến tận cửa cướp bóc thì đã phân chia lương thực cho mọi người, dời thôn trại, tránh xa đám dân chạy nạn điên cuồng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro