Xuyên Đến Năm Mất Mùa: Trong Không Gian Ta Có Vật Tư

Tiếp Tục Lên Đư...

Chỉ Mặc Tùy Phong

2024-08-05 23:52:08

Bên này Liễu Bỉnh Đức kêu mọi người trở về ngủ tiếp, đồng thời sắp xếp sáu người trực đêm kia nghiêm túc tuần tra xung quanh.

Rồi hắn ta đi tới bên cạnh huynh muội Liễu Tiêu Minh, nhìn Liễu Tiêu Vân từ trên xuống dưới: "Vân nha đầu, thật lợi hại, luyện khi nào đấy!"

Liễu Tiêu Vân thở dài một hơi: "Lý chính đại bá, hết cách rồi, đều là cuộc sống ép buộc mà ra. Bọn cháu không có ruộng đồng, vẫn phải sống tiếp, ca của cháu chỉ có thể ra ngoài làm nghề mộc, tẩu tử cháu còn phải trông hai đứa bé, việc nặng như chẻ củi đốn củi trong nhà dù sao cũng phải có người làm. Đốn củi chẻ củi lâu, sức cũng lớn, chẳng phải luyện được ư! Nếu không cứ luôn bị người khác tới nhà bắt nạt!"

"À..." Liễu Bỉnh Đức kinh ngạc, điều Vân nha đầu nói rất đúng.

Ban đêm yên tĩnh, rất nhiều thôn dân đều nghe thấy rõ những lời Liễu Tiêu Vân và lý chính nói.

Trong đêm tối, không ít thanh niên trai tráng chưa định ngủ mở hai tay mình ra, trong lòng không khỏi âm thầm cân nhắc. Đây cũng là đôi tay đốn củi, không biết đã lên núi chặt bao nhiêu củi, mình đường đường là thanh niên trai tráng, sao lại không luyện được bản lĩnh lớn như Vân nha đầu chứ!

Chậc chậc, hồi lâu sau, bọn họ chỉ có thể nói là Vân nha đầu thiên phú dị bẩm!

"Không sao, ngày mai còn phải lên đường, nghỉ ngơi sớm một chút đi! Chú ý an toàn!" Liễu Bỉnh Đức nói xong thì đi.

Trở lại dưới lều vải dầu nhà mình, Liễu Văn Xương cười bảo: "Cha, người thật sự tin lời Vân nha đầu nói à!"

"Không tin thì phải làm gì! Mau ngủ đi! Đêm hôm khuya khoắt toàn gây chuyện gì đâu không! Chậm trễ việc ngủ!" Nói xong hắn ta nằm xuống ngủ.

Tú tài Liễu Văn Xương không biết võ công, nhưng hắn ta cũng bị võ công của Liễu Tiêu Vân làm cho kinh ngạc rồi, giống như nữ hiệp trong thoại bản vậy, đúng là quá ngầu!

Công phu lấy một đánh ba, ra tay nhanh như sấm chớp kia vừa nhìn đã biết là được huấn luyện. Liễu Văn Xương dạy học trong thư viện trấn, không thường xuyên về nhà, cũng không quen thuộc với Liễu Tiêu Vân lắm, thật không ngờ Liễu gia thôn có nữ tử võ công lợi hại như vậy.

Lúc này, Chương thị đã ôm hai đứa con trai đang ngủ về lều của mình. Huynh muội Liễu Tiêu Minh cùng nhau tiến vào lều vải.

Chương thị sốt ruột hỏi: "Tiểu cô, muội sao rồi, cho ta xem thử, có bị thương không?"

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Không có, tẩu tử, mọi người nghỉ ngơi đi, muội cũng trở về ngủ đây!" Liễu Tiêu Vân nói xong thì trở về lều của mình nghỉ ngơi.

Sau đó nàng tiến vào không gian linh tuyền, tắm rửa trong biệt thự rồi trở lại lều của mình ngủ.

Trước khi ngủ Liễu Tiêu Vân còn nghĩ, Liễu Tiêu Châu này không chịu dừng, cứ gây sự với nàng, thật đúng là xem nàng thành đứa dễ bắt nạt rồi, không cho một bài học thì không được mà!

Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng, Liễu Bỉnh Đức đã đánh thức thôn dân tiếp tục lên đường.

"Thừa dịp buổi sáng mát mẻ đi nhanh, mang lương khô lót bụng một chút, đợi giữa trưa trời nóng thì tìm một cánh rừng nghỉ ngơi nấu cơm."

Hầu hết bọn nhỏ vẫn chưa tỉnh ngủ đã bị bắt dậy, hơn nữa đêm qua bị muỗi đốt nổi không ít hột, có đứa bắt đầu khóc ré lên.

Đám phụ nhân mặt mày đau khổ, vừa thu dọn vừa oán trách: "Đây là cái số gì vậy! Kiếp trước gây ra tội tình gì, chạy nạn cái gì, toàn chịu tội!"

Có phụ nhân tính tình nóng nảy bắt đầu đánh chửi con mình. Tốt rồi, một nhà đánh chửi con trẻ, bị lây truyền, hai nhà ba nhà cùng nhau đánh chửi con trẻ, trẻ con bảy tám nhà đồng loạt khóc rống lên, so xem ai cao giọng hơn. Một từ lộn xộn không thể diễn tả được, sáng sớm mà tâm trạng đã bắt đầu phiền não.

Phu thê Liễu Tiêu Minh bắt đầu thu dọn lều vải, sửa sang xong nhét vào thùng xe, phát hiện thứ này không chiếm nhiều diện tích. Liễu Thừa Nam và Liễu Thừa Bắc vẫn ngồi phía trước xe ngựa, cùng phụ thân đánh xe.

Chương thị đưa cho Liễu Tiêu Vân một cái bánh bột mì: "Tiểu cô, ăn trước một chút đi!"

Rồi tẩu ấy đưa cho Liễu Tiêu Minh một cái: "Cha bọn trẻ, lót dạ một chút!"

Liễu Thừa Nam và Liễu Thừa Nam lại lắc đầu: "Mẹ, bọn con ăn no rồi!"

Thì ra hai đứa nó vừa dậy thì Liễu Tiêu Vân đã lặng lẽ cho hai đứa nó ăn bánh mì, sữa bò, táo trong lều vải. Túi nước của hai đứa vẫn căng đầy, cô cô nói khát thì uống nước, đói bụng thì nói với nàng.

Trong lòng Chương thị hiểu, nhất định là tiểu cô cho hai đứa bọn nó ăn điểm tâm ngọt rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Đến Năm Mất Mùa: Trong Không Gian Ta Có Vật Tư

Số ký tự: 0