Xuyên Đến Năm Mất Mùa: Trong Không Gian Ta Có Vật Tư
Mùi Máu
Chỉ Mặc Tùy Phong
2024-08-05 23:52:08
"Mọi người nhanh lên, đừng vừa đi vừa ăn nữa. Nếu chậm trễ lỡ đường thì có thể phải qua đêm trong khe núi đấy." Liễu Bỉnh Đức nói lại lời của con trai cho mọi người.
Mọi người lập tức tăng nhanh tốc độ, không ai muốn qua đêm trong khe núi cả, không cần nghĩ cũng biết nguy hiểm đến thế nào.
Đi được chừng một canh giờ, hoàng hôn đã che ngập trời, màn đêm bắt đầu buông xuống, Liễu Bỉnh Đức bảo mọi người đốt đuốc lên. Từ xa nhìn lại, những ngọn đuốc giống như một con rồng lửa dài ngoằn ngoèo trên đường núi, tốc độ không hiểu sao lại vô tình chậm lại.
Liễu Tiêu Vân vừa đi vừa suy nghĩ, cái gì cũng có hai mặt, có hiểu biết thì cũng có lầm lỡ, có được ắt có mất. Nếu lúc đó mọi người không đi hái nho dại thì bây giờ đã đến tiểu sơn thôn rồi. Nhưng khi đã biết sâu trong khu rừng có nho dại thì không ai muốn bỏ lỡ cả.
Trời đã tối hẳn, ai nấy đều lo lắng liệu có thú dữ qua lại không, không ai dám lớn tiếng, bầu không khí của cả đoàn bắt đầu trở nên nặng nề, chỉ biết im lặng đi về phía trước.
Hạ thợ săn nâng cao cảnh giác hơn, mắt hắn ta không thể nhìn trong đêm tối được, nhưng hắn ta có thể đưa ra phán đoán dựa trên kinh nghiệm nhiều năm săn bắn trong núi.
"Mọi người theo sát nhau, đừng tụt lại phía sau! Sắp đến tiểu sơn thôn rồi!" Liễu Bỉnh Đức cổ vũ mọi người.
Mấy nữ nhân và trẻ em chưa từng trải qua chuyện này, cũng chưa từng đi đường núi vào ban đêm, mọi người đều vô cùng lo lắng.
Chương thị cứ mãi nắm chặt tay Liễu Tiêu Vân, lòng bàn tay tẩu ấy đẫm mồ hôi. Liễu Tiêu Vân có thể cảm nhận được sự sợ hãi của tẩu tử, vì vậy nàng đã bảo tẩu ấy ôm Liễu Thừa Nam ngồi lên phía trước xe ngựa, còn nàng thì cõng Liễu Thừa Bắc đang ngái ngủ trên lưng, tiếp tục bước đi.
Liễu Văn Xương vừa đi vừa lái xe bò, để mẹ mình là Tào thị và muội muội Liễu Văn Uyển ngồi phía trước xe bò. Thấy vậy, Liễu Tiêu Minh bảo muội muội ôm Liễu Thừa Bắc ngồi trước xe ngựa, còn huynh ấy thì đi bộ giục ngựa, dù sao xe bò của Liễu Bỉnh Đức cũng di chuyển chậm.
Thẩm Bằng phụ đẩy một chiếc xe đẩy nhỏ phía sau, nhìn thấy Liễu Tiêu Vân ngồi trên xe ngựa, rồi lại nhìn Liễu Tiêu Châu ở bên cạnh, hắn ta càng thêm chán ghét. Liễu Tiêu Phong đi theo sát Thẩm Bằng đấm vào lưng hắn ta một cái, dù Thẩm Bằng rất tức giận nhưng vẫn không quay đầu lại, những ngọn đuốc xung quanh lắc qua lắc lại, ánh mắt hắn ta càng hung ác nham hiểm hơn.
Đi bộ thêm khoảng nửa canh giờ nữa, cuối cùng cũng ra khỏi khe núi, đã đến tiểu sơn thôn. Tâm trạng mọi người đều nhẹ nhõm hơn nhiều, không cần phải qua đêm trong khe núi rồi.
Mới vừa đến cổng thôn, Hạ thợ săn và Liễu Tiêu Vân gần như đồng thanh hét lên: "Dừng lại!"
Tất cả mọi người dừng bước, hơi sững sờ. Sao vậy?! Đã đến cổng thôn rồi, tại sao phải dừng lại.
Hóa ra Hạ thợ săn và Liễu Tiêu Vân đều ngửi thấy một chút mùi máu thoảng qua trong không khí.
Liễu Văn Xương vội vàng hỏi Hạ thợ săn: "Sao vậy?"
Lúc này, Liễu Tiêu Vân đưa cháu trai nhỏ cho ca ca: "Ca ca, huynh ôm Thừa Bắc đi!"
Nàng nhảy ra khỏi xe ngựa, sải vội hai ba bước đi về phía trước.
“Muội muội, mau quay lại đây, muội làm gì vậy…” Liễu Tiêu Minh nhỏ giọng kêu lên.
Hạ thợ săn vội vàng hỏi Liễu Tiêu Vân: "Vân nha đầu, cháu cũng ngửi thấy phải không?"
"Có mùi máu!" Liễu Tiêu Vân vẻ mặt nghiêm túc: "Để an toàn, mọi người dập tắt đuốc đi, tạm thời lánh ở cửa thôn một lát!"
Hạ thợ săn vội vàng gật đầu, hắn ta cũng có ý này.
"Mùi máu! Chẳng lẽ trong tiểu sơn nhỏ này có dân chạy nạn?" Liễu Bỉnh Đức lo lắng hỏi.
Cả đám người xôn xao: "Dân chạy nạn!"
"Trước mắt vẫn chưa biết là ai, cũng không biết có bao nhiêu người! Phải đi điều tra mới biết rõ được!" Liễu Tiêu Vân bình tĩnh nói.
Liễu Bỉnh Đức giật mình, nhìn mọi người: "Điều tra, ai đi điều tra đây?"
Không có ai trả lời.
Có người đề nghị: "Lý chính, nếu như không được thì chúng ta quay lại khe núi đi!"
Hạ thợ săn vẫn không lên tiếng, hắn ta cũng không biết trong thôn này có những người nào. Nếu quay lại khe núi, hắn ta cũng không phản đối.
"Ta sẽ đi điều tra!" Liễu Tiêu Vân nói.
Mọi người lập tức tăng nhanh tốc độ, không ai muốn qua đêm trong khe núi cả, không cần nghĩ cũng biết nguy hiểm đến thế nào.
Đi được chừng một canh giờ, hoàng hôn đã che ngập trời, màn đêm bắt đầu buông xuống, Liễu Bỉnh Đức bảo mọi người đốt đuốc lên. Từ xa nhìn lại, những ngọn đuốc giống như một con rồng lửa dài ngoằn ngoèo trên đường núi, tốc độ không hiểu sao lại vô tình chậm lại.
Liễu Tiêu Vân vừa đi vừa suy nghĩ, cái gì cũng có hai mặt, có hiểu biết thì cũng có lầm lỡ, có được ắt có mất. Nếu lúc đó mọi người không đi hái nho dại thì bây giờ đã đến tiểu sơn thôn rồi. Nhưng khi đã biết sâu trong khu rừng có nho dại thì không ai muốn bỏ lỡ cả.
Trời đã tối hẳn, ai nấy đều lo lắng liệu có thú dữ qua lại không, không ai dám lớn tiếng, bầu không khí của cả đoàn bắt đầu trở nên nặng nề, chỉ biết im lặng đi về phía trước.
Hạ thợ săn nâng cao cảnh giác hơn, mắt hắn ta không thể nhìn trong đêm tối được, nhưng hắn ta có thể đưa ra phán đoán dựa trên kinh nghiệm nhiều năm săn bắn trong núi.
"Mọi người theo sát nhau, đừng tụt lại phía sau! Sắp đến tiểu sơn thôn rồi!" Liễu Bỉnh Đức cổ vũ mọi người.
Mấy nữ nhân và trẻ em chưa từng trải qua chuyện này, cũng chưa từng đi đường núi vào ban đêm, mọi người đều vô cùng lo lắng.
Chương thị cứ mãi nắm chặt tay Liễu Tiêu Vân, lòng bàn tay tẩu ấy đẫm mồ hôi. Liễu Tiêu Vân có thể cảm nhận được sự sợ hãi của tẩu tử, vì vậy nàng đã bảo tẩu ấy ôm Liễu Thừa Nam ngồi lên phía trước xe ngựa, còn nàng thì cõng Liễu Thừa Bắc đang ngái ngủ trên lưng, tiếp tục bước đi.
Liễu Văn Xương vừa đi vừa lái xe bò, để mẹ mình là Tào thị và muội muội Liễu Văn Uyển ngồi phía trước xe bò. Thấy vậy, Liễu Tiêu Minh bảo muội muội ôm Liễu Thừa Bắc ngồi trước xe ngựa, còn huynh ấy thì đi bộ giục ngựa, dù sao xe bò của Liễu Bỉnh Đức cũng di chuyển chậm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thẩm Bằng phụ đẩy một chiếc xe đẩy nhỏ phía sau, nhìn thấy Liễu Tiêu Vân ngồi trên xe ngựa, rồi lại nhìn Liễu Tiêu Châu ở bên cạnh, hắn ta càng thêm chán ghét. Liễu Tiêu Phong đi theo sát Thẩm Bằng đấm vào lưng hắn ta một cái, dù Thẩm Bằng rất tức giận nhưng vẫn không quay đầu lại, những ngọn đuốc xung quanh lắc qua lắc lại, ánh mắt hắn ta càng hung ác nham hiểm hơn.
Đi bộ thêm khoảng nửa canh giờ nữa, cuối cùng cũng ra khỏi khe núi, đã đến tiểu sơn thôn. Tâm trạng mọi người đều nhẹ nhõm hơn nhiều, không cần phải qua đêm trong khe núi rồi.
Mới vừa đến cổng thôn, Hạ thợ săn và Liễu Tiêu Vân gần như đồng thanh hét lên: "Dừng lại!"
Tất cả mọi người dừng bước, hơi sững sờ. Sao vậy?! Đã đến cổng thôn rồi, tại sao phải dừng lại.
Hóa ra Hạ thợ săn và Liễu Tiêu Vân đều ngửi thấy một chút mùi máu thoảng qua trong không khí.
Liễu Văn Xương vội vàng hỏi Hạ thợ săn: "Sao vậy?"
Lúc này, Liễu Tiêu Vân đưa cháu trai nhỏ cho ca ca: "Ca ca, huynh ôm Thừa Bắc đi!"
Nàng nhảy ra khỏi xe ngựa, sải vội hai ba bước đi về phía trước.
“Muội muội, mau quay lại đây, muội làm gì vậy…” Liễu Tiêu Minh nhỏ giọng kêu lên.
Hạ thợ săn vội vàng hỏi Liễu Tiêu Vân: "Vân nha đầu, cháu cũng ngửi thấy phải không?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Có mùi máu!" Liễu Tiêu Vân vẻ mặt nghiêm túc: "Để an toàn, mọi người dập tắt đuốc đi, tạm thời lánh ở cửa thôn một lát!"
Hạ thợ săn vội vàng gật đầu, hắn ta cũng có ý này.
"Mùi máu! Chẳng lẽ trong tiểu sơn nhỏ này có dân chạy nạn?" Liễu Bỉnh Đức lo lắng hỏi.
Cả đám người xôn xao: "Dân chạy nạn!"
"Trước mắt vẫn chưa biết là ai, cũng không biết có bao nhiêu người! Phải đi điều tra mới biết rõ được!" Liễu Tiêu Vân bình tĩnh nói.
Liễu Bỉnh Đức giật mình, nhìn mọi người: "Điều tra, ai đi điều tra đây?"
Không có ai trả lời.
Có người đề nghị: "Lý chính, nếu như không được thì chúng ta quay lại khe núi đi!"
Hạ thợ săn vẫn không lên tiếng, hắn ta cũng không biết trong thôn này có những người nào. Nếu quay lại khe núi, hắn ta cũng không phản đối.
"Ta sẽ đi điều tra!" Liễu Tiêu Vân nói.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro