Xuyên Đến Năm Mất Mùa: Trong Không Gian Ta Có Vật Tư
Mất Tích
Chỉ Mặc Tùy Phong
2024-08-05 23:52:08
Thai phụ kia mím môi cười, nói với một lão phu nhân cách đó không xa: "Nãi nãi, hầm canh gà rừng uống!"
Lão thái thái hơi run rẩy đi tới: "Thật tốt, còn có canh gà để uống!"
Huynh muội Liễu Tiêu Vân đang nói chuyện, Liễu Văn Uyển cầm hai đôi giày vải mới đi tới.
"Tiêu Vân, đây là giày vải ta mới làm, muốn dùng để đổi một con thỏ!"
Liễu Tiêu Vân cười nhận lấy giày vải mới: "Ca, cho Văn Uyển con thỏ đi!"
"Cảm ơn Tiêu Vân!" Liễu Văn Uyển mang theo con thỏ trở về.
Liễu Thừa Nam và Liễu Thừa Bắc ở bên cạnh nhìn có chút sốt ruột: "Cô cô, không thể đổi nữa, còn đổi thì chúng ta sẽ không được ăn thịt!"
Liễu Tiêu Vân nghe mà vui vẻ: "Không đổi, giữa trưa xào gà viên, nấu hai con cá, buổi tối hầm thỏ!"
Những người khác cũng có suy nghĩ lấy đồ đổi đồ, nghe Liễu Tiêu Vân nói xong cũng không mặt dày mở miệng nữa.
Từ khi Liễu Tiêu Vân mang theo thú rừng xuống núi, ánh mắt của Thẩm Bằng vẫn luôn dõi theo, Liễu Tiêu Châu kéo góc áo hắn ta một cái.
Thẩm Bằng ghét bỏ nhíu mày: "Ta lên núi đào rau dại!"
Nói xong hắn ta cầm cái sọt nhỏ đứng dậy đi về hướng lên núi. Liễu Tiêu Châu cũng đứng dậy theo sát phía sau. Trương thị "phì" một tiếng, sau đó cầm quần áo bẩn tới bờ suối giặt giũ.
Thẩm Bằng biết Liễu Tiêu Châu ở phía sau hắn ta, hắn ta không quay đầu lại, sắc mặt trở nên u ám hơn.
Sắp đến trưa rồi, mấy người lên núi bắt thú rừng không đi tay không về, phần lớn đều mang theo gà rừng hoặc thỏ rừng quay về. Mọi người bắt đầu nhóm lửa nấu nước nấu cơm. Có người bắt đầu nướng bánh, nhân cơ hội này làm nhiều lương khô một chút để chuẩn bị cho sau này lên đường.
Liễu Tiêu Minh xử lý gà rừng, thỏ rừng và cá, da thỏ cũng được rửa sạch, đặt trên đá hong khô. Sau đó huynh ấy dùng đá chồng lên dựng hai cái bếp đơn giản. Chương thị nhặt chút củi chuẩn bị thổi lửa nấu cơm.
"Tẩu tử, tẩu nấu cơm đi, để muội xào gà viên, nấu cá." Liễu Tiêu Vân nói xong bắt đầu bận rộn.
Chương thị cười: "Được, nghe lời muội!"
Mấy lần xào rau chưng thịt đều do tiểu cô tử làm, hơn nữa còn vô cùng thơm ngon.
Chương thị đang nấu cơm thì nhớ tới trong cái sọt nhỏ còn có "rau dại".
Vì vậy tẩu ấy lên xe ngựa lấy "rau dại", sẵn tiện cầm mấy chùm nho tới bờ suối rửa sạch.
Liễu Tiêu Vân đang xào gà viên, Chương thị đưa "rau dại" đã rửa xong tới.
"Tiểu cô, lúc xào gà viên thêm chút rau dại vào."
"Rau dại? Ừm, được!" Liễu Tiêu Vân nhìn thoáng qua, đó là cải chíp nàng nhổ từ trong không gian.
Xào gà viên xong, nấu canh cá xong, cơm cũng đã nấu xong, nho cũng rửa xong, cả nhà Liễu Tiêu Vân chuẩn bị ăn trưa.
Liễu Bỉnh Đức dạo quanh các thôn dân một vòng, phát hiện gần như nhà nào cũng có một chút thức ăn mặn, có gà rừng hầm, có thỏ rừng hầm, còn có canh cá. Bữa cơm trưa này vẫn rất phong phú so với trước kia.
Nhà Liễu Như Sơn cũng nấu canh cá con trai út của gã bát được mấy con cá. Thẩm gia chỉ có một mình Trương thị đang nấu cơm, lúc Liễu Bỉnh Đức hỏi nàng ta, nàng ta nói phu thê Thẩm Bằng lên núi đào rau dại vẫn chưa trở về. Liễu Bỉnh Đức không để ý, đào rau dại có lẽ đi không xa.
Mọi người vui vẻ ăn một bữa cơm trưa, vào lều vải nghỉ ngơi một lát, đợi phơi khô quần áo vừa giặt là có thể xuất phát. Liễu Bỉnh Đức vẫn nhìn về phía Trương thị, hắn ta phát hiện Thẩm Bằng đã trở về một mình, đang dùng cơm.
Liễu Bỉnh Đức đi tới hỏi: "Tiêu Châu đâu! Sao không thấy nàng ta, không phải hai ngươi lên núi cùng nhau à?"
"Không biết, ta đào rau dại xong đã về rồi!"
"Hai ngươi không ở cùng nhau sao?"
"Không có!"
Thẩm Bằng lạnh lùng trả lời, cứ như đang nói tới người ngoài.
Bốn cha con Liễu Như Sơn cũng đã nghe thấy đối thoại của hai người bọn họ, lập tức bao vây. Liễu Như Sơn cũng thấy con gái lên núi đào rau dại với Thẩm Bằng, trái lại không chú ý tới Thẩm Bằng trở về một mình.
"Thẩm Bằng, con gái ta đâu?" Liễu Như Sơn tức giận hỏi.
Thẩm Bằng mặt không biểu cảm: "Không biết!"
"Ngươi..." Liễu Tiêu Cường huơ nắm đấm muốn đánh Thẩm Bằng.
Lão thái thái hơi run rẩy đi tới: "Thật tốt, còn có canh gà để uống!"
Huynh muội Liễu Tiêu Vân đang nói chuyện, Liễu Văn Uyển cầm hai đôi giày vải mới đi tới.
"Tiêu Vân, đây là giày vải ta mới làm, muốn dùng để đổi một con thỏ!"
Liễu Tiêu Vân cười nhận lấy giày vải mới: "Ca, cho Văn Uyển con thỏ đi!"
"Cảm ơn Tiêu Vân!" Liễu Văn Uyển mang theo con thỏ trở về.
Liễu Thừa Nam và Liễu Thừa Bắc ở bên cạnh nhìn có chút sốt ruột: "Cô cô, không thể đổi nữa, còn đổi thì chúng ta sẽ không được ăn thịt!"
Liễu Tiêu Vân nghe mà vui vẻ: "Không đổi, giữa trưa xào gà viên, nấu hai con cá, buổi tối hầm thỏ!"
Những người khác cũng có suy nghĩ lấy đồ đổi đồ, nghe Liễu Tiêu Vân nói xong cũng không mặt dày mở miệng nữa.
Từ khi Liễu Tiêu Vân mang theo thú rừng xuống núi, ánh mắt của Thẩm Bằng vẫn luôn dõi theo, Liễu Tiêu Châu kéo góc áo hắn ta một cái.
Thẩm Bằng ghét bỏ nhíu mày: "Ta lên núi đào rau dại!"
Nói xong hắn ta cầm cái sọt nhỏ đứng dậy đi về hướng lên núi. Liễu Tiêu Châu cũng đứng dậy theo sát phía sau. Trương thị "phì" một tiếng, sau đó cầm quần áo bẩn tới bờ suối giặt giũ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thẩm Bằng biết Liễu Tiêu Châu ở phía sau hắn ta, hắn ta không quay đầu lại, sắc mặt trở nên u ám hơn.
Sắp đến trưa rồi, mấy người lên núi bắt thú rừng không đi tay không về, phần lớn đều mang theo gà rừng hoặc thỏ rừng quay về. Mọi người bắt đầu nhóm lửa nấu nước nấu cơm. Có người bắt đầu nướng bánh, nhân cơ hội này làm nhiều lương khô một chút để chuẩn bị cho sau này lên đường.
Liễu Tiêu Minh xử lý gà rừng, thỏ rừng và cá, da thỏ cũng được rửa sạch, đặt trên đá hong khô. Sau đó huynh ấy dùng đá chồng lên dựng hai cái bếp đơn giản. Chương thị nhặt chút củi chuẩn bị thổi lửa nấu cơm.
"Tẩu tử, tẩu nấu cơm đi, để muội xào gà viên, nấu cá." Liễu Tiêu Vân nói xong bắt đầu bận rộn.
Chương thị cười: "Được, nghe lời muội!"
Mấy lần xào rau chưng thịt đều do tiểu cô tử làm, hơn nữa còn vô cùng thơm ngon.
Chương thị đang nấu cơm thì nhớ tới trong cái sọt nhỏ còn có "rau dại".
Vì vậy tẩu ấy lên xe ngựa lấy "rau dại", sẵn tiện cầm mấy chùm nho tới bờ suối rửa sạch.
Liễu Tiêu Vân đang xào gà viên, Chương thị đưa "rau dại" đã rửa xong tới.
"Tiểu cô, lúc xào gà viên thêm chút rau dại vào."
"Rau dại? Ừm, được!" Liễu Tiêu Vân nhìn thoáng qua, đó là cải chíp nàng nhổ từ trong không gian.
Xào gà viên xong, nấu canh cá xong, cơm cũng đã nấu xong, nho cũng rửa xong, cả nhà Liễu Tiêu Vân chuẩn bị ăn trưa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Liễu Bỉnh Đức dạo quanh các thôn dân một vòng, phát hiện gần như nhà nào cũng có một chút thức ăn mặn, có gà rừng hầm, có thỏ rừng hầm, còn có canh cá. Bữa cơm trưa này vẫn rất phong phú so với trước kia.
Nhà Liễu Như Sơn cũng nấu canh cá con trai út của gã bát được mấy con cá. Thẩm gia chỉ có một mình Trương thị đang nấu cơm, lúc Liễu Bỉnh Đức hỏi nàng ta, nàng ta nói phu thê Thẩm Bằng lên núi đào rau dại vẫn chưa trở về. Liễu Bỉnh Đức không để ý, đào rau dại có lẽ đi không xa.
Mọi người vui vẻ ăn một bữa cơm trưa, vào lều vải nghỉ ngơi một lát, đợi phơi khô quần áo vừa giặt là có thể xuất phát. Liễu Bỉnh Đức vẫn nhìn về phía Trương thị, hắn ta phát hiện Thẩm Bằng đã trở về một mình, đang dùng cơm.
Liễu Bỉnh Đức đi tới hỏi: "Tiêu Châu đâu! Sao không thấy nàng ta, không phải hai ngươi lên núi cùng nhau à?"
"Không biết, ta đào rau dại xong đã về rồi!"
"Hai ngươi không ở cùng nhau sao?"
"Không có!"
Thẩm Bằng lạnh lùng trả lời, cứ như đang nói tới người ngoài.
Bốn cha con Liễu Như Sơn cũng đã nghe thấy đối thoại của hai người bọn họ, lập tức bao vây. Liễu Như Sơn cũng thấy con gái lên núi đào rau dại với Thẩm Bằng, trái lại không chú ý tới Thẩm Bằng trở về một mình.
"Thẩm Bằng, con gái ta đâu?" Liễu Như Sơn tức giận hỏi.
Thẩm Bằng mặt không biểu cảm: "Không biết!"
"Ngươi..." Liễu Tiêu Cường huơ nắm đấm muốn đánh Thẩm Bằng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro