Xuyên Đến Năm Mất Mùa: Trong Không Gian Ta Có Vật Tư
Biến Mất
Chỉ Mặc Tùy Phong
2024-08-05 23:52:08
Liễu Bỉnh Đức và Hạ thợ săn vội vàng tiến lên hỏi: "Sao rồi, có tìm được người không?"
"Không có!" Giọng điệu Liễu Như Sơn ảo não.
"Không phải là lạc đường rồi đấy chứ, ngày mai lên núi tìm thử xem!" Liễu Bỉnh Đức nói xong, trong lòng có dự cảm không lành.
Hà thị và hai đứa con dâu vội vàng múc cháo cho người nhà.
"Đã đi đâu tìm rồi?"
"Còn có thể đi đâu tìm, chỉ có thể tìm trên núi!"
"Chàng mau ăn đi, Tiểu Kim Bảo đã hỏi mấy lần rồi, hỏi chàng đi đâu, sao vẫn chưa trở lại!"
"Tiểu Kim Bảo đã ngủ chưa?"
"Ngủ rồi! Phải rồi, mẹ con Trương thị bị sao thế?"
"Kêu lão tam đánh một trận!"
"Đánh một trận có thể tìm được người thì tốt rồi!"
"Đừng hỏi nữa, để mẹ nghe thấy lại khóc!"
Hà thị ở bên cạnh đã nghe thấy từ lâu, khóc lóc nói với Liễu Như Sơn: "Đứa con gái số khổ của ta! Không được, ta phải đi tìm Trương thị tính sổ!"
Liễu Như Sơn nổi trận lôi đình: "La lối cái gì, để ta suy nghĩ đã!"
Hà thị lại càng hoảng sợ, lập tức ngừng khóc.
Trương thị lấy bánh bột ngô từ trong bao đưa cho con trai, mình cũng ăn một cái, vừa ăn vừa nói: "Tự nó đi lạc, con ta có lỗi gì, vì sao đánh con ta! Ông trời ơi, ta đã tạo nghiệt gì đây!"
Đoàn người thấy vẫn chưa tìm được người, lại nghe Trương thị lải nhải thì sôi nổi suy đoán.
"Tìm lâu như vậy còn chưa tìm được người, có phải đụng trúng dã thú hay không!"
"Sâu trong núi mới có dã thú!"
"Có phải là rơi vào bẫy của thợ săn rồi không?"
"Ai biết, hình như sơn thôn nhỏ này có mấy thợ săn!"
"Đừng bảo là xảy ra chuyện gì thật rồi đấy nhé!"
"Đừng vội nói lung tung, đáng sợ quá!"
...
Tốn sức lực cả buổi vẫn không tìm được người, Liễu Bỉnh Đức đành phải cho mọi người nghỉ ngơi tại chỗ.
Liễu Tiêu Vân ngắm nhìn xung quanh, ban ngày để giặt rửa đồ đạc nên tất cả mọi người mắc lều vải bên bờ suối. Nàng đi tới bên cạnh Liễu Bỉnh Đức, nói với hắn ta vài câu. Liễu Bỉnh Đức gật đầu, lập tức kêu mọi người đem lều vải lên chỗ cao bằng phẳng, đồng thời nhóm mấy đống lửa, sắp xếp người trực đêm.
Màn đêm buông xuống, mọi người bắt đầu nghỉ ngơi trong lều vải nhà mình. Người trực đêm giơ đuốc, không ngừng đi lại xung quanh để tuần tra.
Ngày hôm sau, sắc trời hơi sáng. Đã là cuối tháng bảy, trong không khí đã có cảm giác lành lạnh. Có vài ngưởi dậy sớm đột nhiên phát hiện cả nhà Liễu Như Sơn và mẹ con Trương thị đều biến mất, xe ba gác và bọc hành lý của hai nhà cũng không thấy đâu nữa.
Mấy người ồn ào một trận, khiến tất cả mọi người bị đánh thức. Tất cả các nhà vội vàng kiểm tra đồ đạc nhà mình có mất hay không. Kiểm tra cả buổi, phát hiện đồ nhà mình vẫn còn thì đều thả lỏng trong lòng.
Chẳng lẽ mấy người Liễu Như Sơn đi cả rồi?
Liễu Bỉnh Đức gọi tất cả những người trực đêm đến: "Có chuyện gì vậy, các ngươi có phát hiện mấy người Liễu Như Sơn đi lúc nào không?"
"Không, không biết bọn họ đi từ lúc nào. Có điều lúc giờ Tý cả nhà Liễu Như Sơn nói nhiều muỗi, muốn chuyển sang chỗ khác ngủ."
"Bọn họ đi đâu để ngủ?"
Người trực đêm chỉ khoảng đất trống trước mặt: "Là ở chỗ đó!"
"Mẹ con Trương thị thì sao?"
"Cả nhà Liễu Như Sơn cũng kêu mẹ con Trương thị qua bên kia!"
"A! Sao các ngươi không nói sớm!"
"Lý chính, lúc đó ta nghĩ hai nhà bọn họ là thông gia, có lẽ là ở cùng nhau để thương lượng chuyện buổi sáng tìm người nên không nói với ngài!"
Liễu Bỉnh Đức biết việc này không thể trách người trực đêm được. Người trực đêm làm tròn bổn phận, bảo vệ thôn dân tụ tập nghỉ ngơi chung một chỗ.
Mà mấy người Liễu Như Sơn cố tình lựa chọn rời xa khu vực thôn dân tụ tập, trong lòng bọn họ nghĩ thế nào cũng chỉ có chính bọn họ biết. Chỉ là bọn họ đi từ lúc nào, đi đâu, làm gì lại không có ai biết.
Nhà Liễu Như Sơn và Thẩm gia, ân oán của hai nhà thông gia này, trên đường đến đây ít nhiều gì Liễu Bỉnh Đức cũng có nghe được loáng thoáng.
Dù sao cũng là việc nhà người ta, thanh quan còn khó quản việc nhà, hắn ta không muốn quản quá nhiều, thật không ngờ lại xảy ra chuyện này.
Hai gia đình đều biến mất, đột nhiên xuất hiện biến cố lớn như vậy, trong lòng mọi người có chút hỗn loạn và bất an.
"Không có!" Giọng điệu Liễu Như Sơn ảo não.
"Không phải là lạc đường rồi đấy chứ, ngày mai lên núi tìm thử xem!" Liễu Bỉnh Đức nói xong, trong lòng có dự cảm không lành.
Hà thị và hai đứa con dâu vội vàng múc cháo cho người nhà.
"Đã đi đâu tìm rồi?"
"Còn có thể đi đâu tìm, chỉ có thể tìm trên núi!"
"Chàng mau ăn đi, Tiểu Kim Bảo đã hỏi mấy lần rồi, hỏi chàng đi đâu, sao vẫn chưa trở lại!"
"Tiểu Kim Bảo đã ngủ chưa?"
"Ngủ rồi! Phải rồi, mẹ con Trương thị bị sao thế?"
"Kêu lão tam đánh một trận!"
"Đánh một trận có thể tìm được người thì tốt rồi!"
"Đừng hỏi nữa, để mẹ nghe thấy lại khóc!"
Hà thị ở bên cạnh đã nghe thấy từ lâu, khóc lóc nói với Liễu Như Sơn: "Đứa con gái số khổ của ta! Không được, ta phải đi tìm Trương thị tính sổ!"
Liễu Như Sơn nổi trận lôi đình: "La lối cái gì, để ta suy nghĩ đã!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hà thị lại càng hoảng sợ, lập tức ngừng khóc.
Trương thị lấy bánh bột ngô từ trong bao đưa cho con trai, mình cũng ăn một cái, vừa ăn vừa nói: "Tự nó đi lạc, con ta có lỗi gì, vì sao đánh con ta! Ông trời ơi, ta đã tạo nghiệt gì đây!"
Đoàn người thấy vẫn chưa tìm được người, lại nghe Trương thị lải nhải thì sôi nổi suy đoán.
"Tìm lâu như vậy còn chưa tìm được người, có phải đụng trúng dã thú hay không!"
"Sâu trong núi mới có dã thú!"
"Có phải là rơi vào bẫy của thợ săn rồi không?"
"Ai biết, hình như sơn thôn nhỏ này có mấy thợ săn!"
"Đừng bảo là xảy ra chuyện gì thật rồi đấy nhé!"
"Đừng vội nói lung tung, đáng sợ quá!"
...
Tốn sức lực cả buổi vẫn không tìm được người, Liễu Bỉnh Đức đành phải cho mọi người nghỉ ngơi tại chỗ.
Liễu Tiêu Vân ngắm nhìn xung quanh, ban ngày để giặt rửa đồ đạc nên tất cả mọi người mắc lều vải bên bờ suối. Nàng đi tới bên cạnh Liễu Bỉnh Đức, nói với hắn ta vài câu. Liễu Bỉnh Đức gật đầu, lập tức kêu mọi người đem lều vải lên chỗ cao bằng phẳng, đồng thời nhóm mấy đống lửa, sắp xếp người trực đêm.
Màn đêm buông xuống, mọi người bắt đầu nghỉ ngơi trong lều vải nhà mình. Người trực đêm giơ đuốc, không ngừng đi lại xung quanh để tuần tra.
Ngày hôm sau, sắc trời hơi sáng. Đã là cuối tháng bảy, trong không khí đã có cảm giác lành lạnh. Có vài ngưởi dậy sớm đột nhiên phát hiện cả nhà Liễu Như Sơn và mẹ con Trương thị đều biến mất, xe ba gác và bọc hành lý của hai nhà cũng không thấy đâu nữa.
Mấy người ồn ào một trận, khiến tất cả mọi người bị đánh thức. Tất cả các nhà vội vàng kiểm tra đồ đạc nhà mình có mất hay không. Kiểm tra cả buổi, phát hiện đồ nhà mình vẫn còn thì đều thả lỏng trong lòng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chẳng lẽ mấy người Liễu Như Sơn đi cả rồi?
Liễu Bỉnh Đức gọi tất cả những người trực đêm đến: "Có chuyện gì vậy, các ngươi có phát hiện mấy người Liễu Như Sơn đi lúc nào không?"
"Không, không biết bọn họ đi từ lúc nào. Có điều lúc giờ Tý cả nhà Liễu Như Sơn nói nhiều muỗi, muốn chuyển sang chỗ khác ngủ."
"Bọn họ đi đâu để ngủ?"
Người trực đêm chỉ khoảng đất trống trước mặt: "Là ở chỗ đó!"
"Mẹ con Trương thị thì sao?"
"Cả nhà Liễu Như Sơn cũng kêu mẹ con Trương thị qua bên kia!"
"A! Sao các ngươi không nói sớm!"
"Lý chính, lúc đó ta nghĩ hai nhà bọn họ là thông gia, có lẽ là ở cùng nhau để thương lượng chuyện buổi sáng tìm người nên không nói với ngài!"
Liễu Bỉnh Đức biết việc này không thể trách người trực đêm được. Người trực đêm làm tròn bổn phận, bảo vệ thôn dân tụ tập nghỉ ngơi chung một chỗ.
Mà mấy người Liễu Như Sơn cố tình lựa chọn rời xa khu vực thôn dân tụ tập, trong lòng bọn họ nghĩ thế nào cũng chỉ có chính bọn họ biết. Chỉ là bọn họ đi từ lúc nào, đi đâu, làm gì lại không có ai biết.
Nhà Liễu Như Sơn và Thẩm gia, ân oán của hai nhà thông gia này, trên đường đến đây ít nhiều gì Liễu Bỉnh Đức cũng có nghe được loáng thoáng.
Dù sao cũng là việc nhà người ta, thanh quan còn khó quản việc nhà, hắn ta không muốn quản quá nhiều, thật không ngờ lại xảy ra chuyện này.
Hai gia đình đều biến mất, đột nhiên xuất hiện biến cố lớn như vậy, trong lòng mọi người có chút hỗn loạn và bất an.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro