Xuyên Đến Năm Mất Mùa: Trong Không Gian Ta Có Vật Tư

Muội Dám Nói Kh...

Chỉ Mặc Tùy Phong

2024-08-05 23:52:08

Lòng nôn nóng muốn biết trong cái rương kia rốt cuộc đựng thứ gì, Liễu Tiêu Vân vội tiến vào không gian Linh Tuyền.

Nàng mở rương ra, sớm đã nghĩ có thể là bảo bối nhưng vẫn ngây người. Ngoại trừ bốn viên dạ minh châu siêu to bên trong ra một rương này toàn là vàng lấp lánh tỏa sáng!

Trời ơi! Đây là vận may gì thế này, trong lòng nàng vui như mở cờ!

Vào sơn động tìm kho báu tốn không ít thời gian, vẫn nên về nhà nhanh thôi!

Bởi vì đây là núi sâu nên trên đường trở về nàng thuận tay săn một con thỏ rừng và một con thò gà rừng, dùng dây leo buộc chúng lại treo ở hai đầu gậy gỗ thô bằng cánh tay rồi khiêng lên vai đi về, vừa đi vừa nhặt một ít cành khô làm củi.

Trên người mặc cái váy vải thô, một tay ôm củi, trên vai gánh thỏ rừng và gà rừng, nàng cảm thấy mình trông thế nào cũng giống một thợ săn.

Xuống núi, trên đường về nhà, không ngừng có người chào hỏi nàng: “Vân nha đầu, vận may tốt thật đấy, ngươi còn săn được cả gà rừng và thỏ rừng nữa sao?”

Liễu Tiêu Vân chỉ cười chứ không đáp.

Thời tiết hanh khô, đất đai khô cằn, nước trong sông nhỏ đã khô cạn hết, cuộc sống khó khăn, thôn dân gần như đã đào sạch rau dại dưới chân núi, gần núi đầy cỏ dại lại hoang vu rất ít có động vật hoang dã.

Thôn dân muốn săn được động vật hoang dã cần phải đi vào sâu trong núi.

Ngoại trừ thợ săn ra, thôn dân ai dám một mình đi vào núi sâu, núi sâu có dã thú lớn, không có chút công phu mà vào sâu trong núi đúng thật là không cần mạng.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Liễu Tiêu Vân tiếp tục đi về nhà, nghĩ sắp phải đối diện với người nhà của nguyên chủ là trong lòng nàng khó tránh khỏi hơi thấp thỏm.

Từ xa, nàng nhìn thấy một vài người vây quanh cửa nhà, mí mắt chợt nhảy lên, sao thế, đã xảy ra chuyện gì, nàng không khỏi đẩy nhanh bước chân.

“Xin nhường đường một chút!” Liễu Tiêu Vân rẽ đám đông ra len vào trong nhà.

“Ôi, không phải Vân nha đầu về rồi đây sao?”

“Vân nha đầu cào Tiêu Châu mà sao trông có vẻ như không có chuyện gì thế nhỉ?”

Lúc này, Liễu Tiêu Vân mới nhìn thấy bác gái cả Hà thị dẫn Liễu Tiêu Châu đứng trong sân, hai mẹ con văng nước miếng tùm lum, đồng thời còn khoa tay múa chân với chị dâu Chương thị của nguyên chủ.

Liễu Tiêu Vân đặt gà rừng, thỏ rừng và cả củi xuống, nàng hỏi Chương thị: “Tẩu tử, sao vậy?”

Chương thị không màng nhìn đến gà rừng và thỏ rừng trên đất, tẩu ấy đi lên kéo Liễu Tiêu Vân ra sau người: “Tiêu Vân, muội về rồi!”

Liễu Tiêu Vân còn chưa nói gì thì bác gái cả Hà thị đã nhảy dựng lên, gân cổ lên hót: “Vân nha đầu, Châu nhi chỉ bất cẩn va vào cháu một cái mà cháu đã cào rách cánh tay nàng, cháu làm thế cũng khó tránh khỏi quá độc ác rồi đấy!”

Liễu Tiêu Châu lập tức phối hợp giơ cánh tay ra, trên cánh tay có năm vết đỏ rớm máu còn mới: “Tiêu Vân, muội cào rách tay ra, còn không phải muội hận ta, trong lòng tức ta hay sao?”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Liễu Tiêu Vân quan sát hai mẹ con Hà thị từ trên xuống dưới.

Hà thị giống như mắc chứng cuồng loạn, nhảy lên nhảy lên.

Còn Liễu Tiêu Châu thì tỏ ra oan ức nhưng trong mắt lại giấu vẻ thâm độc.

...

Nguyên chủ là bị Liễu Tiêu Châu cố ý va vào một phát trên đường núi, đầu đụng vào tảng đá mà ngất đi đấy!

Cũng có thể nói, cái chết của nguyên chủ là do Liễu Tiêu Châu ban tặng. Liễu Tiêu Vân không khỏi sinh lòng tức giận, đương nhiên việc này cũng có cảm xúc của nguyên chủ. Xem ra chẳng những kẻ ác cáo trạng trước mà còn vọng tưởng trả đũa!

Có điều nhìn năm dấu tay rướm máu kia, Liễu Tiêu Châu này cũng là loại người hung ác, đối với bản thân mình mà nàng ta cũng ra tay được.

"Ha, vậy tỷ nói thử xem, trong lòng ta có hận gì, có giận gì với tỷ!" Liễu Tiêu Vân lạnh nhạt nói.

"Chẳng phải muội giận sau khi Thẩm gia từ hôn với muội thì kết thân với ta ư! Chẳng lẽ muội không hận ta sao!" Trong lời nói của Liễu Tiêu Châu chứa vô vàn đắc ý.

"Nói thế đúng là cực kỳ không biết xấu hổ, Thẩm gia từ hôn với ta là chuyện của ta, tỷ kết thân với ai cũng đâu liên quan gì tới ta, rảnh rỗi không có việc gì làm để ý tới tỷ, tỷ không khỏi quá đề cao bản thân rồi!" Liễu Tiêu Vân tiếp tục thong thả nói.

Vốn dĩ Liễu Tiêu Châu muốn giễu cợt Liễu Tiêu Vân một phát, kết quả một quyền đấm vào bông, không ngờ rằng chính nàng ta lại bị mỉa mai, nàng ta cực kỳ tức giận: "Thẩm gia kết thân với ta, muội... muội dám nói không hận ta!"

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Đến Năm Mất Mùa: Trong Không Gian Ta Có Vật Tư

Số ký tự: 0