Xuyên Đến Năm Mất Mùa: Trong Không Gian Ta Có Vật Tư
Vả Mặt Đến Thật...
Chỉ Mặc Tùy Phong
2024-08-05 23:52:08
Liễu Tiêu Vân cười khinh: "Liễu Tiêu Châu tỷ nhìn cho rõ, mấy ngày hôm trước lúc bổ củi hai cánh tay của ta đã bị mài hỏng hết rồi, bây giờ còn đang phải bó thuốc đây, năm dấu tay ở đâu ra! Tỷ dựa vào cái gì mà vu oan cho ta,còn mặt mũi bắt đền năm lượng bạc, có phải cảm thấy ta dễ bắt nạt hay không! Tự tỷ nói xem, đánh tỷ hai bạt tai có lỗ hay không!"
Mọi người nhìn thử, thổn thức không thôi.
Không phải vậy à, hai cánh tay của Vân nha đầu ngoại trừ ngón cái thì mấy ngón tay khác đúng là đang bó thuốc bằng băng vải. Sự việc đã quá rõ ràng, năm dấu tay đỏ tươi trên cánh tay của Liễu Tiêu Châu tuyệt đối không phải do Vân nha đầu cào trầy.
Hà thị vẫn từ dưới đất bò dậy, ả ta cũng chú ý tới hai tay Liễu Tiêu Vân đang bó thuốc. Ả ta trừng con gái, con gái vậy mà không nói thật với ả ta.
Nhìn lại thì Liễu Tiêu Châu đã khóc thành người nước mắt rồi: "Mẹ, con... con..."
Quần chúng đứng ở cửa lại xôn xao một trận.
"Năm dấu tay trên cánh tay Tiêu Châu là do nàng ta tự cào trầy đó!"
"Hai bạt tai kia của Vân nha đầu đúng là hả giận!"
"Đáng đời! Ai kêu nàng ta tới nhà vu oan Vân nha đầu!"
"Bắt nạt người ta tới tận nhà, thỏ nóng nảy còn biết cắn người đấy!"
"Hai mẹ con Hà thị làm việc không chừa chút đường lui nào! Nên răn dạy cho tốt, để xem sau này bọn họ còn dám bắt nạt người ta hay không!"
"Chưa từng thấy ai bắt nạt người khác như vậy, tự cào trầy mình, còn mặt mũi kêu người ta bồi thường năm lượng bạc!"
"Chẳng phải là Hà thị ỷ mình có ba đứa con trai hay sao!"
...
Thì ra trong mấy ngày ca ca không ở nhà, nguyên chủ xót tẩu tẩu nên kêu tẩu tẩu làm mấy việc thêu thùa, về phần những việc nặng như bổ củi đều là nàng cầm rìu đi bổ, bổ củi mấy ngày, tay cũng bị mài hỏng rồi.
Liễu Tiêu Châu ôm gương mặt sưng đỏ, nàng ta biết mình đã tính sai bèn thấp giọng năn nỉ: "Mẹ, chúng ta về đi!"
Thấy gương mặt đỏ lựng, sưng phồng cả lên của con gái mình, Hà thị vừa xót xa cho con vừa tức sôi máu, ả ta nghiến răng nghiến lợi: "Vân nha đầu, ngươi... Ngươi, ngươi, con nhỏ điên này, mắc mớ gì ngươi đánh Châu Nhi hả? Ta sẽ không để yên cho ngươi đâu!"
"Ha ha, thế luôn à! Dám cả gan đến tận nhà mà vu khống ta, ta đánh tỷ ta là còn nhẹ đấy! Nói trước cho mấy người biết, từ nay về sau, ai mà dám ức hiếp kẻ khác như vậy thì ta sẽ không bỏ qua dễ dàng đâu! Đừng thấy bọn ta hiền thì lấn tới!"
Chương thị nắm lấy đôi tay bị thương của Liễu Tiêu Vân, cảm thấy thương nàng quá đỗi: "Tiểu cô, muội sao rồi, còn đau không?"
"Muội không sao đâu tẩu tử." Liễu Tiêu Vân hờ hững trả lời.
Tay Hà thị run bần bật từ nãy đến giờ, ả ta xấu hổ đến mức chẳng biết giấu mặt vào đâu. Hà thị chỉ thẳng vào mũi Liễu Tiêu Vân, môi run run: "Đồ điên, con nhóc ngang ngược, ngươi... Ngươi chờ đấy!"
Hăm dọa xong, ả ta lôi con gái mình chạy mất dạng.
Liễu Tiêu Vân không thèm ngó ngàng gì đến ả ta, nói với Chương thị: "Tẩu tử, muội lên núi bắt được gà rừng và thỏ rừng ạ."
"À ừ, ta đi hầm gà rừng, bồi bổ cho tiểu cô nhé."
Trong lòng Chương thị cũng rất đỗi ngạc nhiên trước sự thay đổi kỳ lạ ở Liễu Tiêu Vân, nhưng cảm xúc chứa chan cả lòng tẩu ấy lúc này là niềm vui mừng khôn xiết.
Hai mẹ con Hà thị đến tận nhà để giở giọng hách dịch, vốn dĩ tẩu ấy chỉ biết dằn nỗi căm tức xuống đáy lòng mà thôi, nào ngờ tiểu cô tử lại dũng cảm đuổi bọn họ đi được, hả hê quá đi mất!
Còn một chuyện nữa, chẳng biết tiểu cô tử đã làm cách nào để bắt được con gà rừng và thỏ rừng đang nằm dưới đất nữa.
Chẳng qua, Chương thị cũng không suy nghĩ sâu xa. Cả gia đình phải nhịn ăn thịt từ lâu lắm rồi, lâu đến nỗi gần như quên mất mùi thịt là thế nào.
Các thôn dân đang xúm lại vây xem ngoài cửa vô cùng hâm mộ, trong lúc gần như cả thôn đều ăn cháo loãng, nhà Liễu Tiêu Vân lại được ăn thịt gà rừng, được uống canh gà rừng.
Thấy mặt trời sắp ngả về tây, đám thôn dân kéo nhau đến hóng chuyện bàn tán xôn xao một hồi, rồi cũng giải tán.
Mọi người nhìn thử, thổn thức không thôi.
Không phải vậy à, hai cánh tay của Vân nha đầu ngoại trừ ngón cái thì mấy ngón tay khác đúng là đang bó thuốc bằng băng vải. Sự việc đã quá rõ ràng, năm dấu tay đỏ tươi trên cánh tay của Liễu Tiêu Châu tuyệt đối không phải do Vân nha đầu cào trầy.
Hà thị vẫn từ dưới đất bò dậy, ả ta cũng chú ý tới hai tay Liễu Tiêu Vân đang bó thuốc. Ả ta trừng con gái, con gái vậy mà không nói thật với ả ta.
Nhìn lại thì Liễu Tiêu Châu đã khóc thành người nước mắt rồi: "Mẹ, con... con..."
Quần chúng đứng ở cửa lại xôn xao một trận.
"Năm dấu tay trên cánh tay Tiêu Châu là do nàng ta tự cào trầy đó!"
"Hai bạt tai kia của Vân nha đầu đúng là hả giận!"
"Đáng đời! Ai kêu nàng ta tới nhà vu oan Vân nha đầu!"
"Bắt nạt người ta tới tận nhà, thỏ nóng nảy còn biết cắn người đấy!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Hai mẹ con Hà thị làm việc không chừa chút đường lui nào! Nên răn dạy cho tốt, để xem sau này bọn họ còn dám bắt nạt người ta hay không!"
"Chưa từng thấy ai bắt nạt người khác như vậy, tự cào trầy mình, còn mặt mũi kêu người ta bồi thường năm lượng bạc!"
"Chẳng phải là Hà thị ỷ mình có ba đứa con trai hay sao!"
...
Thì ra trong mấy ngày ca ca không ở nhà, nguyên chủ xót tẩu tẩu nên kêu tẩu tẩu làm mấy việc thêu thùa, về phần những việc nặng như bổ củi đều là nàng cầm rìu đi bổ, bổ củi mấy ngày, tay cũng bị mài hỏng rồi.
Liễu Tiêu Châu ôm gương mặt sưng đỏ, nàng ta biết mình đã tính sai bèn thấp giọng năn nỉ: "Mẹ, chúng ta về đi!"
Thấy gương mặt đỏ lựng, sưng phồng cả lên của con gái mình, Hà thị vừa xót xa cho con vừa tức sôi máu, ả ta nghiến răng nghiến lợi: "Vân nha đầu, ngươi... Ngươi, ngươi, con nhỏ điên này, mắc mớ gì ngươi đánh Châu Nhi hả? Ta sẽ không để yên cho ngươi đâu!"
"Ha ha, thế luôn à! Dám cả gan đến tận nhà mà vu khống ta, ta đánh tỷ ta là còn nhẹ đấy! Nói trước cho mấy người biết, từ nay về sau, ai mà dám ức hiếp kẻ khác như vậy thì ta sẽ không bỏ qua dễ dàng đâu! Đừng thấy bọn ta hiền thì lấn tới!"
Chương thị nắm lấy đôi tay bị thương của Liễu Tiêu Vân, cảm thấy thương nàng quá đỗi: "Tiểu cô, muội sao rồi, còn đau không?"
"Muội không sao đâu tẩu tử." Liễu Tiêu Vân hờ hững trả lời.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tay Hà thị run bần bật từ nãy đến giờ, ả ta xấu hổ đến mức chẳng biết giấu mặt vào đâu. Hà thị chỉ thẳng vào mũi Liễu Tiêu Vân, môi run run: "Đồ điên, con nhóc ngang ngược, ngươi... Ngươi chờ đấy!"
Hăm dọa xong, ả ta lôi con gái mình chạy mất dạng.
Liễu Tiêu Vân không thèm ngó ngàng gì đến ả ta, nói với Chương thị: "Tẩu tử, muội lên núi bắt được gà rừng và thỏ rừng ạ."
"À ừ, ta đi hầm gà rừng, bồi bổ cho tiểu cô nhé."
Trong lòng Chương thị cũng rất đỗi ngạc nhiên trước sự thay đổi kỳ lạ ở Liễu Tiêu Vân, nhưng cảm xúc chứa chan cả lòng tẩu ấy lúc này là niềm vui mừng khôn xiết.
Hai mẹ con Hà thị đến tận nhà để giở giọng hách dịch, vốn dĩ tẩu ấy chỉ biết dằn nỗi căm tức xuống đáy lòng mà thôi, nào ngờ tiểu cô tử lại dũng cảm đuổi bọn họ đi được, hả hê quá đi mất!
Còn một chuyện nữa, chẳng biết tiểu cô tử đã làm cách nào để bắt được con gà rừng và thỏ rừng đang nằm dưới đất nữa.
Chẳng qua, Chương thị cũng không suy nghĩ sâu xa. Cả gia đình phải nhịn ăn thịt từ lâu lắm rồi, lâu đến nỗi gần như quên mất mùi thịt là thế nào.
Các thôn dân đang xúm lại vây xem ngoài cửa vô cùng hâm mộ, trong lúc gần như cả thôn đều ăn cháo loãng, nhà Liễu Tiêu Vân lại được ăn thịt gà rừng, được uống canh gà rừng.
Thấy mặt trời sắp ngả về tây, đám thôn dân kéo nhau đến hóng chuyện bàn tán xôn xao một hồi, rồi cũng giải tán.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro