Xuyên Đến Những Năm Đói Kém, Một Nách Năm Con
Công An Tìm
2024-11-21 16:22:11
Cũng có nhà nghèo đến mức sắp đói không còn gì ăn, muốn đẩy con gái vào nhà họ Kiều, nhưng người nhà họ Kiều lại đòi hỏi cao, nào thèm để mắt tới?
Kiều Ngọc đục một lỗ nhỏ trên lớp giấy dán cửa sổ, thổi hương mê vào trong nhà. Đây là loại thảo dược cô tìm được trong rừng sâu, điều chế thành thuốc, vì lượng không nhiều nên khi ở nhà họ Trương cô không nỡ dùng.
Chờ cho nhà họ Kiều ngủ mê man, cô mới bắt đầu lục lọi từng phòng để tìm đồ.
Nhà họ Kiều quả thực nghèo, tiền từ việc bán cô đã tiêu sạch từ hai năm trước, nhưng điều đó không ngăn cản cô tìm thấy ít lương thực và thịt muối trong bếp. Ngoài ra, cô còn tìm được một chiếc ngọc bội chất lượng tuyệt vời, trên đó khắc chữ “Ngọc”.
Kiều Ngọc nhếch môi, nhẹ nhàng bỏ chiếc ngọc bội vào không gian của mình. Cuối cùng, cô cưỡi xe đạp rời đi.
Đoạn đường không có vết xe thì cô đi bộ, đến chỗ có vết xe thì mới lấy xe đạp ra. Làm vậy nhằm gây khó khăn cho công an nếu họ có mở cuộc điều tra.
Dù cho hôm trước chị dâu Trương và người nhà họ Kiều đến nhà họ Chu gây sự, mà tối hôm đó cả hai nhà lại bị trộm, cũng chẳng có chứng cứ nào chứng minh là cô làm. Chẳng có dấu chân khớp, dấu xe đạp cũng không khớp, còn thuốc mê dùng để làm họ ngất… cô chưa từng mua loại nào ở tiệm thuốc trong trấn hay huyện cả.
Hơn nữa, ngoài lương thực và tiền bạc, cô còn lấy những thứ khác, chẳng hạn như bông vải, thùng chứa, nồi niêu bát đĩa.
Những thứ này đâu dễ mà một người như Kiều Ngọc có thể mang đi bằng tay không qua cổng chính, ít nhất phải có vài người cùng tham gia. Nếu nghi ngờ nhà họ Chu tiếp tay…
Thế thì đồ đâu? Những thứ đó đi đâu rồi?
Lúc Kiều Ngọc rón rén trở về, cô gặp mẹ Chu đang đi ra nhà vệ sinh. Bà sững người vài giây, sau đó thản nhiên bước tiếp về phía nhà vệ sinh.
Coi như không thấy gì cả.
Kiều Ngọc cũng hơi sững lại, khóe môi khẽ cong lên.
Về đến phòng, tiếng động khiến Đại Vĩ lần nữa giật mình ngồi dậy, cô ngáp dài một cái, nói: “Thôi nào, ngủ đi.”
Lòng lo lắng cả đêm của Đại Vĩ cuối cùng cũng dịu xuống. Chẳng mấy chốc, cậu chìm vào giấc ngủ cùng Kiều Ngọc.
Bữa sáng là do mẹ Chu chuẩn bị.
Nhìn qua Đại Vĩ và Tiểu Dũng, chị dâu nhà họ Chu tò mò hỏi: “Mẹ, sao em dâu không ăn cùng?”
Mẹ Chu đáp gọn lỏn: “Lo chuyện của mình đi.”
Chị dâu không hài lòng nhưng cũng không dám nói gì.
Lúc lấy nông cụ, anh cả Chu mới thì thầm: “Tin tức của em chậm quá rồi đấy. Hôm qua người nhà em dâu cùng bà chị dâu cả của chồng cũ đến gây sự, bị em ấy dội cả xô phân rồi đuổi đi.”
Chị dâu trố mắt kinh ngạc: “Kiều Ngọc dám gan lớn thế à? Không nhìn ra luôn… bảo sao mà ở cửa còn nồng nặc mùi phân, cứ làm em thắc mắc mãi.”
…
Chẳng ngoài dự đoán, nhà họ Kiều và chị dâu Trương kéo nhau lên công an báo án. Cả hai bên gặp nhau ở trụ sở, ban đầu không nghĩ đến Kiều Ngọc, nhưng cuối cùng lại đổ hết lên đầu Kiều Ngọc!
Chẳng thèm ăn trưa, đầu giờ chiều các đồng chí công an đã tìm đến đội sản xuất nơi nhà họ Chu ở.
Lúc này, chỉ có mình Kiều Ngọc ở nhà.
Lần này nhà họ Kiều và chị dâu Trương không làm ầm lên. Nghe thấy tiếng gõ cửa, cô mở cổng, ló đầu ra và thấy những người công an trong bộ đồng phục, mỉm cười niềm nở: “Các đồng chí công an? Có việc gì không ạ?”
Thời đó, người dân thấy công an đều dè chừng, sợ rằng mình đã làm điều gì sai trái. Nói ngắn gọn là ai cũng e sợ khi gặp công an.
Hiếm khi gặp ai chào đón nồng nhiệt như Kiều Ngọc.
Kiều Ngọc đục một lỗ nhỏ trên lớp giấy dán cửa sổ, thổi hương mê vào trong nhà. Đây là loại thảo dược cô tìm được trong rừng sâu, điều chế thành thuốc, vì lượng không nhiều nên khi ở nhà họ Trương cô không nỡ dùng.
Chờ cho nhà họ Kiều ngủ mê man, cô mới bắt đầu lục lọi từng phòng để tìm đồ.
Nhà họ Kiều quả thực nghèo, tiền từ việc bán cô đã tiêu sạch từ hai năm trước, nhưng điều đó không ngăn cản cô tìm thấy ít lương thực và thịt muối trong bếp. Ngoài ra, cô còn tìm được một chiếc ngọc bội chất lượng tuyệt vời, trên đó khắc chữ “Ngọc”.
Kiều Ngọc nhếch môi, nhẹ nhàng bỏ chiếc ngọc bội vào không gian của mình. Cuối cùng, cô cưỡi xe đạp rời đi.
Đoạn đường không có vết xe thì cô đi bộ, đến chỗ có vết xe thì mới lấy xe đạp ra. Làm vậy nhằm gây khó khăn cho công an nếu họ có mở cuộc điều tra.
Dù cho hôm trước chị dâu Trương và người nhà họ Kiều đến nhà họ Chu gây sự, mà tối hôm đó cả hai nhà lại bị trộm, cũng chẳng có chứng cứ nào chứng minh là cô làm. Chẳng có dấu chân khớp, dấu xe đạp cũng không khớp, còn thuốc mê dùng để làm họ ngất… cô chưa từng mua loại nào ở tiệm thuốc trong trấn hay huyện cả.
Hơn nữa, ngoài lương thực và tiền bạc, cô còn lấy những thứ khác, chẳng hạn như bông vải, thùng chứa, nồi niêu bát đĩa.
Những thứ này đâu dễ mà một người như Kiều Ngọc có thể mang đi bằng tay không qua cổng chính, ít nhất phải có vài người cùng tham gia. Nếu nghi ngờ nhà họ Chu tiếp tay…
Thế thì đồ đâu? Những thứ đó đi đâu rồi?
Lúc Kiều Ngọc rón rén trở về, cô gặp mẹ Chu đang đi ra nhà vệ sinh. Bà sững người vài giây, sau đó thản nhiên bước tiếp về phía nhà vệ sinh.
Coi như không thấy gì cả.
Kiều Ngọc cũng hơi sững lại, khóe môi khẽ cong lên.
Về đến phòng, tiếng động khiến Đại Vĩ lần nữa giật mình ngồi dậy, cô ngáp dài một cái, nói: “Thôi nào, ngủ đi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lòng lo lắng cả đêm của Đại Vĩ cuối cùng cũng dịu xuống. Chẳng mấy chốc, cậu chìm vào giấc ngủ cùng Kiều Ngọc.
Bữa sáng là do mẹ Chu chuẩn bị.
Nhìn qua Đại Vĩ và Tiểu Dũng, chị dâu nhà họ Chu tò mò hỏi: “Mẹ, sao em dâu không ăn cùng?”
Mẹ Chu đáp gọn lỏn: “Lo chuyện của mình đi.”
Chị dâu không hài lòng nhưng cũng không dám nói gì.
Lúc lấy nông cụ, anh cả Chu mới thì thầm: “Tin tức của em chậm quá rồi đấy. Hôm qua người nhà em dâu cùng bà chị dâu cả của chồng cũ đến gây sự, bị em ấy dội cả xô phân rồi đuổi đi.”
Chị dâu trố mắt kinh ngạc: “Kiều Ngọc dám gan lớn thế à? Không nhìn ra luôn… bảo sao mà ở cửa còn nồng nặc mùi phân, cứ làm em thắc mắc mãi.”
…
Chẳng ngoài dự đoán, nhà họ Kiều và chị dâu Trương kéo nhau lên công an báo án. Cả hai bên gặp nhau ở trụ sở, ban đầu không nghĩ đến Kiều Ngọc, nhưng cuối cùng lại đổ hết lên đầu Kiều Ngọc!
Chẳng thèm ăn trưa, đầu giờ chiều các đồng chí công an đã tìm đến đội sản xuất nơi nhà họ Chu ở.
Lúc này, chỉ có mình Kiều Ngọc ở nhà.
Lần này nhà họ Kiều và chị dâu Trương không làm ầm lên. Nghe thấy tiếng gõ cửa, cô mở cổng, ló đầu ra và thấy những người công an trong bộ đồng phục, mỉm cười niềm nở: “Các đồng chí công an? Có việc gì không ạ?”
Thời đó, người dân thấy công an đều dè chừng, sợ rằng mình đã làm điều gì sai trái. Nói ngắn gọn là ai cũng e sợ khi gặp công an.
Hiếm khi gặp ai chào đón nồng nhiệt như Kiều Ngọc.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro