Xuyên Đến Những Năm Đói Kém, Một Nách Năm Con

Làm Phiền

2024-11-21 16:22:11

“A Ngọc, dù cha mẹ có lỗi với em, nhưng chị em bọn ta nào có lỗi gì? Em tố cáo cha mẹ, bọn chị biết phải làm sao đây? Em làm sao có thể ích kỷ như vậy?”

Kiều Ngọc cười khẩy: “Ồ, tôi ích kỷ à, còn các người thì không ích kỷ nhỉ. Khi cha mẹ hành hạ tôi, các người chẳng phải thấy thoải mái khi có tôi làm nơi trút giận sao, nhờ đó mà cha mẹ không động đến các người? Lúc ấy sao không thấy ai thương tình chị em mà giúp tôi một tay? Nói tôi ích kỷ à? Chẳng phải tôi học từ chính nhà họ Kiều sao? Đừng ai chê bai ai ở đây. Ít nhất tôi còn có gen tốt, không chừng cha mẹ ruột của tôi là người học thức cao, còn các người thì khác, hỏng từ gốc rễ rồi.”

“Nói tôi ích kỷ ư? Các người thử nhìn lại mình xem.”

“Kiều Ngọc! Bao năm chị em tình nghĩa chẳng lẽ đều là giả sao? Em thật sự không muốn giữ chút tình nghĩa nào với bọn chị nữa à? Em nghĩ cha mẹ ruột của em mà thấy em thế này sẽ chấp nhận được sao? Đừng mơ nữa! Em đã từng kết hôn, còn kéo theo hai đứa con riêng…”

Kiều Ngọc cắt ngang: “Đủ rồi—

Tôi không cần biết họ có chấp nhận hay không. Nếu họ biết lẽ phải, biết rằng con ruột mình bị tráo đổi, sống khổ sở từ nhỏ, thì họ phải hiểu mình cần làm gì. Nếu họ vẫn giữ lại kẻ giả mạo đó, thì đó là sự thiếu tôn trọng dành cho tôi, vậy tôi trở về làm gì? Tôi đã chịu khổ bao nhiêu năm nay rồi, chẳng lẽ lại về để nhìn cảnh đáng ra mình được sống hạnh phúc, được cha mẹ yêu thương, lại bị con gái của kẻ thù chiếm đoạt? Tự mình chuốc đau khổ sao?

Tôi có thể chịu khổ, nhưng không chịu thiệt. Nếu họ không giải quyết được chuyện này, thì trong mắt tôi họ cũng chẳng khác gì những kẻ bàng quan mà thôi.

Được rồi, các người đến từ đâu thì về đó đi. Cha mẹ các người, tôi nhất định sẽ kiện họ. Năm xưa các người không giúp tôi, giờ dựa vào đâu mà yêu cầu tôi tha thứ cho họ? Nếu ngày đó có ai chìa tay giúp đỡ, tôi đã không ‘ích kỷ’ như bây giờ.”

Giọng Kiều Ngọc đầy vẻ châm chọc.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Thấy các chị em họ Kiều định tiếp tục quậy phá, làm mất trật tự ở nhà họ Chu, cô chẳng nói thêm lời nào, cầm ít lương khô rồi đi thẳng đến đồn công an, ăn ở ngay trước cửa đồn.

Định quậy ở nhà họ Chu sao? Kiều Ngọc chẳng ngại làm phiền các đồng chí công an! Cô kéo cả họ vào cuộc!

Chị em nhà họ Kiều muốn quậy ở nhà họ Chu, thì cô sẽ đòi công lý ngay tại đồn công an, xem thử thân nhân của kẻ gây hại có tư cách gì để quấy rối nạn nhân.

Các đồng chí công an chưa từng thấy ai không sợ họ, lại càng chưa gặp ai sống ngay trước cửa đồn công an như vậy!

Vì vụ việc này mà cả huyện bàn tán xôn xao, các đồng chí công an buộc phải đến từng nhà chồng của các cô con gái họ Kiều để nhắc nhở rằng, nếu họ tiếp tục gây rối, thì công an sẽ không ngần ngại mời vào đồn “uống trà” vài ngày.

Các chị em nhà họ Kiều cuối cùng cũng phải chấp nhận yên phận.

Dù sao thì “con gái gả chồng như bát nước đổ đi,” tuổi thơ của họ cũng chỉ tốt hơn Kiều Ngọc đôi chút, họ cũng không có nhiều tình cảm với nhà mẹ đẻ. Nếu không phải lo sợ sẽ gặp khó khăn ở nhà chồng và bị mọi người đàm tiếu, họ cũng chẳng dại gì mà đứng ra làm anh hùng.

Sau khi bị các đồng chí công an cảnh báo, họ đành như rùa rụt cổ, không dám quậy phá nhà họ Chu nữa. Chỉ có điều, cuộc sống của họ ở nhà chồng vì vậy mà càng thêm khó khăn, có lẽ chỉ đến khi họ thành mẹ chồng thì mới khá hơn được.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Đến Những Năm Đói Kém, Một Nách Năm Con

Số ký tự: 0