Có Phải Là Đã X...
Hồng Cần Tô Tửu
2024-08-07 13:02:03
Tính cách của cô vốn bá đạo, cho dù cô và Giang Minh Xuyên chỉ mới quen biết một ngày, nhưng nếu anh đã hứa hẹn sau này sẽ chịu trách nhiệm với cô thì chỉ được phép tốt với một mình cô, tất nhiên không tính những người đàn ông khác.
Ban đầu, Giang Minh Xuyên còn cảm thấy cô không phân rõ phải trái, nhưng nghe xong câu này, vành tai của anh không khỏi đỏ bừng.
Anh đưa mắt nhìn chung quanh theo phản xạ, thấy không ai chú ý đến mình thì mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó tức giận nói: “Giành với không giành cái gì? Không ai giành với cô đâu.”
Dứt lời, anh nhận lấy chậu nước trong tay cô, tìm một vị trí rồi ngồi xuống.
Kim Tú Châu hừ một tiếng, dắt tay con gái đi theo anh.
Không ai chú ý tới, Phó Yến Yến chứng kiến cảnh tượng này, một tia mờ mịt chợt hiện lên trong đôi mắt đen láy của cô bé.
Bảy giờ rưỡi tối lên xe lửa, lúc này sắc trời đã tối hẳn, hành khách trên xe lửa một là ngủ, hai là ăn cơm tối.
Lần này Giang Minh Xuyên đặt vé giường nằm, một vé là giường ngủ chính giữa, một vé là giường dưới đối diện. Kim Tú Châu dẫn con ngủ giường dưới.
Ngồi xe cả ngày, hai mẹ con đã sớm mệt mỏi, Kim Tú Châu cũng không bận tâm giường có sạch sẽ hay không, trực tiếp nằm xuống rồi ngủ luôn.
Giang Minh Xuyên quan sát chung quanh một lát, cảm thấy không có vấn đề gì thì mới trèo lên giường đối diện.
Giữa đường, xe lửa dừng lại mấy lần, thùng xe vốn còn trống vắng dần dần chật cứng người.
Nửa đêm, Giang Minh Xuyên bất chợt cảm nhận được điều gì đó, mở mắt ra nhìn xuống dưới, sau đó thấy một bóng dáng lén lút đang đứng ở cuối giường của Kim Tú Châu, khom lưng tìm kiếm thứ gì đó.
Anh lập tức đen mặt, lớn tiếng quát: “Mày đang làm cái gì?”
Bóng đen hoảng sợ, khi Giang Minh Xuyên đứng dậy, hắn ta xoay người bỏ chạy ngay tức thì, trong lối đi tối tăm, chẳng mấy chốc hắn ta đã biến mất không thấy bóng dáng.
Giang Minh Xuyên xuống giường, đuổi theo mấy bước rồi dừng lại, mắt nhìn chằm chằm vào cuối thùng xe, sau đó đi đến bên giường Kim Tú Châu kiểm tra tình hình.
Hành khách ngủ say trên xe đều bị đánh thức vì động tĩnh này. Có một chàng trai trẻ tuổi thò đầu ra, nhíu mày hỏi: “Ồn ào gì vậy? Đêm hôm rồi mà không ngủ được.”
Người nằm giường trên là bạn của cậu ta, tính tình hiền hòa hơn một chút, khách khí hỏi: “Có phải là đã xảy ra chuyện gì không?”
Chủ yếu là vì cậu ta thấy khí chất của Giang Minh Xuyên rất đặc biệt, không giống loại người hấp ta hấp tấp.
Giang Minh Xuyên giải thích ngắn gọn một câu: “Vừa rồi có kẻ trộm, mọi người trông chừng đồ đạc của mình cẩn thận.”
Câu nói của anh khiến hành khách trong xe lo lắng, đều nhanh chóng ngồi dậy lục lọi kiểm tra hành lý của mình.
Kim Tú Châu cũng tỉnh dậy, vội vàng sờ túi quần của mình, thấy tiền vẫn còn nguyên thì mới thở phào nhẹ nhõm.
Giang Minh Xuyên nói với cô: “Cô ngủ tầng trên đi, để tôi ngủ bên dưới.”
Kim Tú Châu đoán chắc là tên trộm kia chuẩn bị trộm đồ của người tầng dưới, bị anh phát hiện, thế nên cô không từ chối mà nhanh chóng ngồi dậy từ trên giường.
Giang Minh Xuyên bế đứa bé đang ngủ say vào trong giường, Kim Tú Châu không biết trèo loại cầu thang này, bị kẹt giữa chừng không biết nên trèo lên tiếp kiểu gì. Giang Minh Xuyên không nghĩ nhiều, vươn tay bóp eo cô rồi đỡ cô lên giường như một đứa trẻ.
Ban đầu, Giang Minh Xuyên còn cảm thấy cô không phân rõ phải trái, nhưng nghe xong câu này, vành tai của anh không khỏi đỏ bừng.
Anh đưa mắt nhìn chung quanh theo phản xạ, thấy không ai chú ý đến mình thì mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó tức giận nói: “Giành với không giành cái gì? Không ai giành với cô đâu.”
Dứt lời, anh nhận lấy chậu nước trong tay cô, tìm một vị trí rồi ngồi xuống.
Kim Tú Châu hừ một tiếng, dắt tay con gái đi theo anh.
Không ai chú ý tới, Phó Yến Yến chứng kiến cảnh tượng này, một tia mờ mịt chợt hiện lên trong đôi mắt đen láy của cô bé.
Bảy giờ rưỡi tối lên xe lửa, lúc này sắc trời đã tối hẳn, hành khách trên xe lửa một là ngủ, hai là ăn cơm tối.
Lần này Giang Minh Xuyên đặt vé giường nằm, một vé là giường ngủ chính giữa, một vé là giường dưới đối diện. Kim Tú Châu dẫn con ngủ giường dưới.
Ngồi xe cả ngày, hai mẹ con đã sớm mệt mỏi, Kim Tú Châu cũng không bận tâm giường có sạch sẽ hay không, trực tiếp nằm xuống rồi ngủ luôn.
Giang Minh Xuyên quan sát chung quanh một lát, cảm thấy không có vấn đề gì thì mới trèo lên giường đối diện.
Giữa đường, xe lửa dừng lại mấy lần, thùng xe vốn còn trống vắng dần dần chật cứng người.
Nửa đêm, Giang Minh Xuyên bất chợt cảm nhận được điều gì đó, mở mắt ra nhìn xuống dưới, sau đó thấy một bóng dáng lén lút đang đứng ở cuối giường của Kim Tú Châu, khom lưng tìm kiếm thứ gì đó.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Anh lập tức đen mặt, lớn tiếng quát: “Mày đang làm cái gì?”
Bóng đen hoảng sợ, khi Giang Minh Xuyên đứng dậy, hắn ta xoay người bỏ chạy ngay tức thì, trong lối đi tối tăm, chẳng mấy chốc hắn ta đã biến mất không thấy bóng dáng.
Giang Minh Xuyên xuống giường, đuổi theo mấy bước rồi dừng lại, mắt nhìn chằm chằm vào cuối thùng xe, sau đó đi đến bên giường Kim Tú Châu kiểm tra tình hình.
Hành khách ngủ say trên xe đều bị đánh thức vì động tĩnh này. Có một chàng trai trẻ tuổi thò đầu ra, nhíu mày hỏi: “Ồn ào gì vậy? Đêm hôm rồi mà không ngủ được.”
Người nằm giường trên là bạn của cậu ta, tính tình hiền hòa hơn một chút, khách khí hỏi: “Có phải là đã xảy ra chuyện gì không?”
Chủ yếu là vì cậu ta thấy khí chất của Giang Minh Xuyên rất đặc biệt, không giống loại người hấp ta hấp tấp.
Giang Minh Xuyên giải thích ngắn gọn một câu: “Vừa rồi có kẻ trộm, mọi người trông chừng đồ đạc của mình cẩn thận.”
Câu nói của anh khiến hành khách trong xe lo lắng, đều nhanh chóng ngồi dậy lục lọi kiểm tra hành lý của mình.
Kim Tú Châu cũng tỉnh dậy, vội vàng sờ túi quần của mình, thấy tiền vẫn còn nguyên thì mới thở phào nhẹ nhõm.
Giang Minh Xuyên nói với cô: “Cô ngủ tầng trên đi, để tôi ngủ bên dưới.”
Kim Tú Châu đoán chắc là tên trộm kia chuẩn bị trộm đồ của người tầng dưới, bị anh phát hiện, thế nên cô không từ chối mà nhanh chóng ngồi dậy từ trên giường.
Giang Minh Xuyên bế đứa bé đang ngủ say vào trong giường, Kim Tú Châu không biết trèo loại cầu thang này, bị kẹt giữa chừng không biết nên trèo lên tiếp kiểu gì. Giang Minh Xuyên không nghĩ nhiều, vươn tay bóp eo cô rồi đỡ cô lên giường như một đứa trẻ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro