Lần Đầu Gặp Mặt
Hồng Cần Tô Tửu
2024-08-07 13:02:03
Nói xong, cô ta còn cố ý trêu cậu bé: “Mẹ kế của cháu sẽ sinh em bé cho cháu, cha cháu sẽ không thương cháu nữa đâu.”
Nghe vậy, bà cụ ở bên ngoài lập tức đen mặt, tức giận đến nỗi chỉ vào nhà bếp mắng ầm lên: “Mày nói chuyện đó với thằng bé làm chi? Rốt cuộc là chuyện gì còn chưa ai biết đâu, thế mà mày đã ăn nói huyên thuyên rồi.”
Bà ấy cảm thấy cô ta thật đúng là óc lợn, cái gì cũng nói ra khỏi miệng được.
Tiền Ngọc Phượng sợ đến nỗi rụt vai, biết mình lỡ lời, bèn nhanh chóng nói đùa với cậu bé để bù lại: “Thím nói đùa thôi, cháu đừng để bụng.”
Hạ Nham lắc đầu, cố rặn ra một nụ cười: “Cháu biết.”
Tiền Ngọc Phượng thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng đặt rổ xuống, cầm thùng nước đi ra ngoài.
Thím Ngô ở ngoài sân chẳng buồn nhìn cô ta lấy một lần, chỉ nhìn vào nhà bếp nói: “Tiểu Nham, cháu đừng nghe thím của cháu nói lung tung, cha cháu tốt bụng lắm, cho dù cậu ấy cưới vợ thì cũng sẽ không quên cháu đâu.”
Tiền Ngọc Phượng đi đến bên cạnh giếng nước, vừa đè bơm tay vừa phụ họa: “Đúng đúng đúng, cha cháu thương cháu lắm.”
Thím Ngô thở hắt ra một hơi, xụ mặt nói với cô ta: “Buổi trưa nấu thêm hai món, lát nữa mẹ dẫn thằng bé đưa sang nhà tiểu đoàn trưởng Giang.”
Tiền Ngọc Phượng vội vàng đáp vâng.
Trong nhà bếp, Hạ Nham cúi đầu, đôi mắt hơi đỏ hoe. Thực ra cậu bé biết hết, cha ruột qua đời, mẹ ruột không cần mình, chú thím ruột không cho mình ăn cơm, nếu chú Giang cũng không thích mình thì sẽ không còn ai thương mình, thế nên trong lòng cậu bé hơi sợ hãi chú Giang sẽ cưới người khác.
…
Giang Minh Xuyên quét dọn nhà cửa từ trong ra ngoài một lượt, miễn cưỡng trông sạch sẽ một chút, sau đó lại ra ngoài mua một ít đồ dùng hằng ngày, tiện đường đến căn tin múc một suất cơm mang về: “Tôi có việc ra ngoài một chuyến, lúc về sẽ mang bữa tối cho mẹ con cô, hai mẹ con cứ ăn từ từ.”
Anh không nói thêm gì, đặt đồ vật xuống rồi ra ngoài.
Trong nhà hơi tối, Kim Tú Châu bưng hộp cơm ra bàn ghế gần cửa để ăn.
Cô ăn một miếng, đút cho con một miếng. Đứa bé này rất ngoan, đút cho nó ăn thì nó ngoan ngoãn há miệng, không khóc cũng không quấy rối.
Hai mẹ con đang ăn cơm thì thím Ngô dẫn Hạ Nham đến đây, bà ấy còn cầm theo hai bát thức ăn.
Thấy hai mẹ con ngồi ăn trước cửa, bà ấy hơi sửng sốt, sau đó nhanh chóng cười tự giới thiệu: “Tôi sống bên cạnh nhà các cô, con trai tôi tên là Ngô Nhị Trụ, là chiến hữu với tiểu đoàn trưởng Giang, nghe thấy bên này có động tĩnh nên sang đây xem thử. Buổi trưa nhà tôi cố ý nấu thêm hai món ăn, bưng sang cho nhà cô đây.”
Kim Tú Châu đứng dậy, nghe nói đối phương quen biết Giang Minh Xuyên, cô không khỏi nở nụ cười: “Thím khách sáo quá, mau vào nhà ngồi đi.”
Cô vốn định gọi người hầu bưng trà rót nước, nhưng lời nói đến bên miệng thì nhanh chóng kìm nén, tự xoay người đi lấy ghế.
“Không được không được, trong nhà tôi còn có việc bận nên không thêm phiền phức cho cô, tôi chỉ đưa đồ ăn sang cho nhà cô thôi, sợ buổi trưa nhà cô không có gì để ăn.”
Nói rồi, thím Ngô đặt đồ ăn lên ghế, lúc bà ấy đến gần, Hạ Nham vẫn giữ chặt góc áo bà ấy, đi theo đằng sau.
Thấy cậu bé, Phó Yến Yến đứng bên cạnh ghế không khỏi lùi về sau một bước theo phản xạ, cúi đầu cắn môi thật mạnh.
Tuy rằng Kim Tú Châu cũng nói chuyện khách sáo, nhưng cô sẽ không thật sự không đi lấy ghế.
Nghe vậy, bà cụ ở bên ngoài lập tức đen mặt, tức giận đến nỗi chỉ vào nhà bếp mắng ầm lên: “Mày nói chuyện đó với thằng bé làm chi? Rốt cuộc là chuyện gì còn chưa ai biết đâu, thế mà mày đã ăn nói huyên thuyên rồi.”
Bà ấy cảm thấy cô ta thật đúng là óc lợn, cái gì cũng nói ra khỏi miệng được.
Tiền Ngọc Phượng sợ đến nỗi rụt vai, biết mình lỡ lời, bèn nhanh chóng nói đùa với cậu bé để bù lại: “Thím nói đùa thôi, cháu đừng để bụng.”
Hạ Nham lắc đầu, cố rặn ra một nụ cười: “Cháu biết.”
Tiền Ngọc Phượng thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng đặt rổ xuống, cầm thùng nước đi ra ngoài.
Thím Ngô ở ngoài sân chẳng buồn nhìn cô ta lấy một lần, chỉ nhìn vào nhà bếp nói: “Tiểu Nham, cháu đừng nghe thím của cháu nói lung tung, cha cháu tốt bụng lắm, cho dù cậu ấy cưới vợ thì cũng sẽ không quên cháu đâu.”
Tiền Ngọc Phượng đi đến bên cạnh giếng nước, vừa đè bơm tay vừa phụ họa: “Đúng đúng đúng, cha cháu thương cháu lắm.”
Thím Ngô thở hắt ra một hơi, xụ mặt nói với cô ta: “Buổi trưa nấu thêm hai món, lát nữa mẹ dẫn thằng bé đưa sang nhà tiểu đoàn trưởng Giang.”
Tiền Ngọc Phượng vội vàng đáp vâng.
Trong nhà bếp, Hạ Nham cúi đầu, đôi mắt hơi đỏ hoe. Thực ra cậu bé biết hết, cha ruột qua đời, mẹ ruột không cần mình, chú thím ruột không cho mình ăn cơm, nếu chú Giang cũng không thích mình thì sẽ không còn ai thương mình, thế nên trong lòng cậu bé hơi sợ hãi chú Giang sẽ cưới người khác.
…
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Giang Minh Xuyên quét dọn nhà cửa từ trong ra ngoài một lượt, miễn cưỡng trông sạch sẽ một chút, sau đó lại ra ngoài mua một ít đồ dùng hằng ngày, tiện đường đến căn tin múc một suất cơm mang về: “Tôi có việc ra ngoài một chuyến, lúc về sẽ mang bữa tối cho mẹ con cô, hai mẹ con cứ ăn từ từ.”
Anh không nói thêm gì, đặt đồ vật xuống rồi ra ngoài.
Trong nhà hơi tối, Kim Tú Châu bưng hộp cơm ra bàn ghế gần cửa để ăn.
Cô ăn một miếng, đút cho con một miếng. Đứa bé này rất ngoan, đút cho nó ăn thì nó ngoan ngoãn há miệng, không khóc cũng không quấy rối.
Hai mẹ con đang ăn cơm thì thím Ngô dẫn Hạ Nham đến đây, bà ấy còn cầm theo hai bát thức ăn.
Thấy hai mẹ con ngồi ăn trước cửa, bà ấy hơi sửng sốt, sau đó nhanh chóng cười tự giới thiệu: “Tôi sống bên cạnh nhà các cô, con trai tôi tên là Ngô Nhị Trụ, là chiến hữu với tiểu đoàn trưởng Giang, nghe thấy bên này có động tĩnh nên sang đây xem thử. Buổi trưa nhà tôi cố ý nấu thêm hai món ăn, bưng sang cho nhà cô đây.”
Kim Tú Châu đứng dậy, nghe nói đối phương quen biết Giang Minh Xuyên, cô không khỏi nở nụ cười: “Thím khách sáo quá, mau vào nhà ngồi đi.”
Cô vốn định gọi người hầu bưng trà rót nước, nhưng lời nói đến bên miệng thì nhanh chóng kìm nén, tự xoay người đi lấy ghế.
“Không được không được, trong nhà tôi còn có việc bận nên không thêm phiền phức cho cô, tôi chỉ đưa đồ ăn sang cho nhà cô thôi, sợ buổi trưa nhà cô không có gì để ăn.”
Nói rồi, thím Ngô đặt đồ ăn lên ghế, lúc bà ấy đến gần, Hạ Nham vẫn giữ chặt góc áo bà ấy, đi theo đằng sau.
Thấy cậu bé, Phó Yến Yến đứng bên cạnh ghế không khỏi lùi về sau một bước theo phản xạ, cúi đầu cắn môi thật mạnh.
Tuy rằng Kim Tú Châu cũng nói chuyện khách sáo, nhưng cô sẽ không thật sự không đi lấy ghế.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro