Dạy Dỗ
Hồng Cần Tô Tửu
2024-08-07 13:02:03
Sáng sớm hôm sau, Giang Minh Xuyên xách thùng nước sang nhà họ Ngô hàng xóm để múc nước.
Nhà họ không có giếng nước nên chỉ có thể lấy nước nhà hàng xóm. Anh chạy qua chạy lại sáu bảy chuyến, đổ đầy chum nước rồi đứng trước cửa nhà một lát, phát hiện hai mẹ con đều không có dấu hiệu tỉnh dậy, ngược lại là con trai rất ngoan ngoãn, đã bắt đầu nấu nước nấu cơm trong nhà bếp.
Giang Minh Xuyên vào bếp, nhận lấy muôi trong tay con trai rồi bắt đầu nấu ăn. Hạ Nham tự giác chạy sang bếp lò bên cạnh xem lửa.
Trong lúc nhất thời, hai cha con đều không nói chuyện, cứ cảm thấy có gì đó sai sai.
…
Cơm nấu xong, hai mẹ con ngủ no giấc tỉnh dậy.
Bữa sáng là củ cải, cải thảo và cháo.
Buổi sáng, thím Ngô đưa đồ ăn sang nhà họ, bà ấy nghĩ rằng chắc nhà họ vẫn chưa ăn sáng nên mang ít đồ ăn sang đây, ban đầu bà ấy còn định gọi họ sang nhà mình ăn, nhưng Giang Minh Xuyên không đồng ý.
Chỉ có mình anh và Hạ Nham thì còn được, nhưng bây giờ có thêm hai miệng ăn, làm vậy thì sẽ thêm phiền phức cho người khác.
Một nhà bốn người im lặng ăn cơm.
Ăn đến nửa chừng, Kim Tú Châu thật sự không nhịn được, nhẹ nhàng vỗ lên lưng cô bé bên cạnh: “Lúc ngồi thì phải ưỡn thẳng lưng, đừng rụt vai lại, cánh tay này bưng bát, nhai chậm nuốt kỹ, ngậm miệng lại, đừng phát ra âm thanh.”
Nghe vậy, Phó Yến Yến quay sang nhìn Kim Tú Châu. Trong ấn tượng của cô bé, Kim Tú Châu chưa bao giờ chỉ bảo mình cái gì. Nhưng cô bé vẫn làm theo lời nói của cô.
Kim Tú Châu hài lòng nhìn cô bé, sau đó gắp đồ ăn vào bát của cô bé, ôn tồn nói: “Lúc ở nhà mình thì không sao, nhưng nếu làm khách ở nhà người khác thì đừng kẹp mãi đồ ăn mà mình thích, mỗi món ăn không được kẹp nhiều hơn ba lần, không được để người khác biết sở thích của mình…”
Đây đều là quy tắc mà cô học được ở Hầu phủ. Trong mắt cô, những thứ tốt thì nên học, những thứ không tốt thì nên bỏ đi.
Tuy rằng cô không thích hàng loạt quy tắc khắt khe của Hầu phủ, nhưng quả thật có rất nhiều thứ khiến cô được hưởng lợi rất nhiều.
Hạ Nham ngồi bên cạnh cũng nghe được, cậu bé đưa mắt nhìn Giang Minh Xuyên theo phản xạ. Tính cách của cậu bé nhạy cảm, không xác định có phải thím đang chê mình hay không. Bởi vì lúc ăn cơm, cậu bé phát ra âm thanh hơi to.
Giang Minh Xuyên nhìn thoáng qua Kim Tú Châu rồi nói với Hạ Nham: “Thím của con nói không sai, con cũng học theo đi.”
Có người dạy dỗ tốt hơn là không ai quan tâm. Trong nhà vẫn nên có một người phụ nữ, bình thường anh chẳng mấy khi quan tâm tới những vấn đề này.
Hạ Nham khẽ vâng một tiếng.
Ăn cơm xong, lúc ra ngoài, Giang Minh Xuyên lấy một bọc vải đỏ căng phồng từ trong túi quần đưa cho Kim Tú Châu rồi nói: “Lúc tôi đi múc nước nghe chị dâu hàng xóm nói buổi sáng sẽ có xe vào huyện, nếu cô muốn thì đi cùng họ, trong nhà còn thiếu thứ gì thì mua thêm, cũng có thể mua hai bộ quần áo cho bọn trẻ.” Nói đến đây, anh dừng lại một chút: “Cũng mua cho mình một bộ đồ mới.”
Kim Tú Châu không khách sáo với anh, nhận bọc vải đỏ mở ra xem, bên trong là một xấp tiền và phiếu, lẻ tẻ vụn vặt, tiền mặt cộng lại chưa đủ hai trăm đồng, cô không khỏi lộ vẻ ghét bỏ, có lẽ ở thế giới này, số tiền này đã rất nhiều, nhưng cô từng tiêu tiền như nước nên đối với cô mà nói, số tiền này vẫn quá ít.
Giang Minh Xuyên hơi xấu hổ: “Trước kia tôi không dành dụm được mấy đồng tiền, sau này tôi sẽ cố gắng để dành tiền.”
Nhà họ không có giếng nước nên chỉ có thể lấy nước nhà hàng xóm. Anh chạy qua chạy lại sáu bảy chuyến, đổ đầy chum nước rồi đứng trước cửa nhà một lát, phát hiện hai mẹ con đều không có dấu hiệu tỉnh dậy, ngược lại là con trai rất ngoan ngoãn, đã bắt đầu nấu nước nấu cơm trong nhà bếp.
Giang Minh Xuyên vào bếp, nhận lấy muôi trong tay con trai rồi bắt đầu nấu ăn. Hạ Nham tự giác chạy sang bếp lò bên cạnh xem lửa.
Trong lúc nhất thời, hai cha con đều không nói chuyện, cứ cảm thấy có gì đó sai sai.
…
Cơm nấu xong, hai mẹ con ngủ no giấc tỉnh dậy.
Bữa sáng là củ cải, cải thảo và cháo.
Buổi sáng, thím Ngô đưa đồ ăn sang nhà họ, bà ấy nghĩ rằng chắc nhà họ vẫn chưa ăn sáng nên mang ít đồ ăn sang đây, ban đầu bà ấy còn định gọi họ sang nhà mình ăn, nhưng Giang Minh Xuyên không đồng ý.
Chỉ có mình anh và Hạ Nham thì còn được, nhưng bây giờ có thêm hai miệng ăn, làm vậy thì sẽ thêm phiền phức cho người khác.
Một nhà bốn người im lặng ăn cơm.
Ăn đến nửa chừng, Kim Tú Châu thật sự không nhịn được, nhẹ nhàng vỗ lên lưng cô bé bên cạnh: “Lúc ngồi thì phải ưỡn thẳng lưng, đừng rụt vai lại, cánh tay này bưng bát, nhai chậm nuốt kỹ, ngậm miệng lại, đừng phát ra âm thanh.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nghe vậy, Phó Yến Yến quay sang nhìn Kim Tú Châu. Trong ấn tượng của cô bé, Kim Tú Châu chưa bao giờ chỉ bảo mình cái gì. Nhưng cô bé vẫn làm theo lời nói của cô.
Kim Tú Châu hài lòng nhìn cô bé, sau đó gắp đồ ăn vào bát của cô bé, ôn tồn nói: “Lúc ở nhà mình thì không sao, nhưng nếu làm khách ở nhà người khác thì đừng kẹp mãi đồ ăn mà mình thích, mỗi món ăn không được kẹp nhiều hơn ba lần, không được để người khác biết sở thích của mình…”
Đây đều là quy tắc mà cô học được ở Hầu phủ. Trong mắt cô, những thứ tốt thì nên học, những thứ không tốt thì nên bỏ đi.
Tuy rằng cô không thích hàng loạt quy tắc khắt khe của Hầu phủ, nhưng quả thật có rất nhiều thứ khiến cô được hưởng lợi rất nhiều.
Hạ Nham ngồi bên cạnh cũng nghe được, cậu bé đưa mắt nhìn Giang Minh Xuyên theo phản xạ. Tính cách của cậu bé nhạy cảm, không xác định có phải thím đang chê mình hay không. Bởi vì lúc ăn cơm, cậu bé phát ra âm thanh hơi to.
Giang Minh Xuyên nhìn thoáng qua Kim Tú Châu rồi nói với Hạ Nham: “Thím của con nói không sai, con cũng học theo đi.”
Có người dạy dỗ tốt hơn là không ai quan tâm. Trong nhà vẫn nên có một người phụ nữ, bình thường anh chẳng mấy khi quan tâm tới những vấn đề này.
Hạ Nham khẽ vâng một tiếng.
Ăn cơm xong, lúc ra ngoài, Giang Minh Xuyên lấy một bọc vải đỏ căng phồng từ trong túi quần đưa cho Kim Tú Châu rồi nói: “Lúc tôi đi múc nước nghe chị dâu hàng xóm nói buổi sáng sẽ có xe vào huyện, nếu cô muốn thì đi cùng họ, trong nhà còn thiếu thứ gì thì mua thêm, cũng có thể mua hai bộ quần áo cho bọn trẻ.” Nói đến đây, anh dừng lại một chút: “Cũng mua cho mình một bộ đồ mới.”
Kim Tú Châu không khách sáo với anh, nhận bọc vải đỏ mở ra xem, bên trong là một xấp tiền và phiếu, lẻ tẻ vụn vặt, tiền mặt cộng lại chưa đủ hai trăm đồng, cô không khỏi lộ vẻ ghét bỏ, có lẽ ở thế giới này, số tiền này đã rất nhiều, nhưng cô từng tiêu tiền như nước nên đối với cô mà nói, số tiền này vẫn quá ít.
Giang Minh Xuyên hơi xấu hổ: “Trước kia tôi không dành dụm được mấy đồng tiền, sau này tôi sẽ cố gắng để dành tiền.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro