Em Tự Làm
Hồng Cần Tô Tửu
2024-08-07 13:02:03
Cô ta cũng chỉ dám thể hiện trước mặt Kim Tú Châu, trước mặt những người thành phố này, cô ta vẫn hơi tự ti.
Kim Tú Châu nhìn lướt qua quần áo treo trên tường, cảm thấy kiểu dáng đơn giản đến nỗi không còn gì đơn giản hơn, cô nhắm mắt lại cũng làm được, chất liệu cũng chẳng tốt gì cho cam, nếu là trước kia, cô sẽ chẳng buồn liếc nhìn lấy một lần. Thế là cô trực tiếp kéo Tiền Ngọc Phượng: “Xuống lầu mua vải, em tự làm.”
Tiền Ngọc Phượng hơi kinh ngạc: “Em biết may đồ à?”
“Biết một chút.”
Tiền Ngọc Phượng cười nói: “Nếu không biết thì có thể hỏi mẹ chồng chị, bà ấy biết may đồ, quần áo nhà chị đều do bà ấy tự tay làm. Hồi trẻ, bà ấy từng làm nha hoàn cho địa chủ, theo một ma ma già học thêu thùa mấy năm.”
Kim Tú Châu ừ một tiếng, mấy người lại xuống tầng một. Dưới lầu có mấy tiệm bán vải, đều có thể chạm vào vuốt ve.
Kim Tú Châu xài hết toàn bộ phiếu vải mang trên người, cô định may cho cả gia đình mỗi người hai bộ đồ. Tiền Ngọc Phượng ở bên cạnh xem mà líu lưỡi không thôi, thầm nghĩ làm gì có ai xài tiền kiểu này.
Cô ta thấy Kim Tú Châu còn muốn mua bông vải, vội vàng giữ cô lại: “Để chị mua bông vải dưới nông thôn cho em, sẽ rẻ tiền hơn nhiều, đừng tiêu xài lung tung.”
Kim Tú Châu đành phải tiếc nuối dừng tay.
Cuối cùng, bốn người thắng lợi về nhà.
Về đến nhà đã là mười hai giờ trưa, Giang Minh Xuyên đã về, còn nấu sẵn bữa trưa. Thấy Kim Tú Châu mua về nhiều vải như vậy, anh há miệng, nhưng cuối cùng không nói gì mà chỉ hỏi một câu: “Tôi đã gửi báo cáo kết hôn rồi, chờ được phê duyệt thì chúng ta sẽ đăng ký kết hôn, đến lúc đó mời hai bàn tiệc trong căn tin, cô thấy thế nào?”
Kim Tú Châu không biết phong tục tập quán bên này thế nào, bèn gật đầu: “Chuyện này nghe anh sắp đặt.”
Cô không chú trọng vấn đề này. Thiếu gì hôn lễ tổ chức vừa náo nhiệt vừa long trọng, cuối cùng lại vợ chồng bất hòa.
Từ hồi còn rất nhỏ, cô đã hiểu được một đạo lý, bất kể gả cho ai thì đều phải giữ lại trái tim cho mình, thế thì cuộc sống mới có thể như ý muốn, đàn ông và con cái đều không đáng tin cậy.
Giang Minh Xuyên ừ một tiếng, nhớ tới cái gì, lại nói: “Đoàn trưởng kêu chúng ta buổi tối đến nhà anh ấy ăn cơm, cho nên tối nay không cần nấu cơm.”
Kim Tú Châu đã sớm đoán được sẽ có lúc như vậy, cho nên cũng không bất ngờ: “Được, có cần mua thứ gì mang theo không?”
“Không cần, đoàn trưởng không phải là người như vậy.”
“…”
Cái gì gọi là “không phải người như vậy”? Chẳng phải đây là phép lịch sự cơ bản à?
Kim Tú Châu không để ý tới anh, may mà cô đã chuẩn bị từ trước.
Ăn cơm xong, Giang Minh Xuyên đi làm, Kim Tú Châu bắt đầu bận bịu. Nguyên liệu nấu ăn dùng được trong nhà không nhiều, chỉ có bột đậu mà hôm qua Giang Minh Xuyên mang về.
Tuy rằng Kim Tú Châu rất muốn làm bánh ốc hấp mềm mà mình thích ăn, nhưng làm loại bánh đó cần sữa bò, nơi này không có sữa bò, vậy nên cô đành phải làm “hoàng kim cao”.
Hoàng kim cao là cách gọi của Hầu phủ, Lưu đại nương trong nhà bếp nói rằng, ở quê hương của bà ấy, món này gọi là “bánh đậu vàng”.
Lúc trước ở Hầu phủ làm nha hoàn, Kim Tú Châu chỉ suốt ngày mong kiếm đủ tiền chuộc thân, sau này ra ngoài mở sạp hàng nhỏ kinh doanh, thế nên cô cố gắng lấy lòng mấy lão ma ma có bản lĩnh trong phủ, đi theo họ học tay nghề của họ.
Kim Tú Châu nhìn lướt qua quần áo treo trên tường, cảm thấy kiểu dáng đơn giản đến nỗi không còn gì đơn giản hơn, cô nhắm mắt lại cũng làm được, chất liệu cũng chẳng tốt gì cho cam, nếu là trước kia, cô sẽ chẳng buồn liếc nhìn lấy một lần. Thế là cô trực tiếp kéo Tiền Ngọc Phượng: “Xuống lầu mua vải, em tự làm.”
Tiền Ngọc Phượng hơi kinh ngạc: “Em biết may đồ à?”
“Biết một chút.”
Tiền Ngọc Phượng cười nói: “Nếu không biết thì có thể hỏi mẹ chồng chị, bà ấy biết may đồ, quần áo nhà chị đều do bà ấy tự tay làm. Hồi trẻ, bà ấy từng làm nha hoàn cho địa chủ, theo một ma ma già học thêu thùa mấy năm.”
Kim Tú Châu ừ một tiếng, mấy người lại xuống tầng một. Dưới lầu có mấy tiệm bán vải, đều có thể chạm vào vuốt ve.
Kim Tú Châu xài hết toàn bộ phiếu vải mang trên người, cô định may cho cả gia đình mỗi người hai bộ đồ. Tiền Ngọc Phượng ở bên cạnh xem mà líu lưỡi không thôi, thầm nghĩ làm gì có ai xài tiền kiểu này.
Cô ta thấy Kim Tú Châu còn muốn mua bông vải, vội vàng giữ cô lại: “Để chị mua bông vải dưới nông thôn cho em, sẽ rẻ tiền hơn nhiều, đừng tiêu xài lung tung.”
Kim Tú Châu đành phải tiếc nuối dừng tay.
Cuối cùng, bốn người thắng lợi về nhà.
Về đến nhà đã là mười hai giờ trưa, Giang Minh Xuyên đã về, còn nấu sẵn bữa trưa. Thấy Kim Tú Châu mua về nhiều vải như vậy, anh há miệng, nhưng cuối cùng không nói gì mà chỉ hỏi một câu: “Tôi đã gửi báo cáo kết hôn rồi, chờ được phê duyệt thì chúng ta sẽ đăng ký kết hôn, đến lúc đó mời hai bàn tiệc trong căn tin, cô thấy thế nào?”
Kim Tú Châu không biết phong tục tập quán bên này thế nào, bèn gật đầu: “Chuyện này nghe anh sắp đặt.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô không chú trọng vấn đề này. Thiếu gì hôn lễ tổ chức vừa náo nhiệt vừa long trọng, cuối cùng lại vợ chồng bất hòa.
Từ hồi còn rất nhỏ, cô đã hiểu được một đạo lý, bất kể gả cho ai thì đều phải giữ lại trái tim cho mình, thế thì cuộc sống mới có thể như ý muốn, đàn ông và con cái đều không đáng tin cậy.
Giang Minh Xuyên ừ một tiếng, nhớ tới cái gì, lại nói: “Đoàn trưởng kêu chúng ta buổi tối đến nhà anh ấy ăn cơm, cho nên tối nay không cần nấu cơm.”
Kim Tú Châu đã sớm đoán được sẽ có lúc như vậy, cho nên cũng không bất ngờ: “Được, có cần mua thứ gì mang theo không?”
“Không cần, đoàn trưởng không phải là người như vậy.”
“…”
Cái gì gọi là “không phải người như vậy”? Chẳng phải đây là phép lịch sự cơ bản à?
Kim Tú Châu không để ý tới anh, may mà cô đã chuẩn bị từ trước.
Ăn cơm xong, Giang Minh Xuyên đi làm, Kim Tú Châu bắt đầu bận bịu. Nguyên liệu nấu ăn dùng được trong nhà không nhiều, chỉ có bột đậu mà hôm qua Giang Minh Xuyên mang về.
Tuy rằng Kim Tú Châu rất muốn làm bánh ốc hấp mềm mà mình thích ăn, nhưng làm loại bánh đó cần sữa bò, nơi này không có sữa bò, vậy nên cô đành phải làm “hoàng kim cao”.
Hoàng kim cao là cách gọi của Hầu phủ, Lưu đại nương trong nhà bếp nói rằng, ở quê hương của bà ấy, món này gọi là “bánh đậu vàng”.
Lúc trước ở Hầu phủ làm nha hoàn, Kim Tú Châu chỉ suốt ngày mong kiếm đủ tiền chuộc thân, sau này ra ngoài mở sạp hàng nhỏ kinh doanh, thế nên cô cố gắng lấy lòng mấy lão ma ma có bản lĩnh trong phủ, đi theo họ học tay nghề của họ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro