Địch Ý
Hồng Cần Tô Tửu
2024-08-07 13:02:03
Cô biết người nơi này kiêng kỵ một số thứ nên chỉ nói với hai đứa bé rằng loại bánh này tên là bánh đậu, sợ dùng tên cũ thì sẽ bị người khác phê bình.
Thấy Kim Tú Châu đột nhiên ăn mặc sạch sẽ, chải tóc gọn gàng, Giang Minh Xuyên kìm lòng không đậu sửng sốt một chút, sau đó nói ngay: “Đi thôi.”
Thấy cô đeo giỏ trên cổ tay, anh thắc mắc hỏi: “Đó là cái gì?”
“Đồ ăn tôi tự làm, không phải là thứ đắt đỏ gì, tôi nghĩ đến nhà người ta mà không mang gì thì không ổn.”
Giang Minh Xuyên bèn gật đầu, “ừ” một tiếng.
Một nhà bốn người bèn đi đến tòa nhà người thân đã được xây dựng xong ở đằng trước. Gia đình đoàn trưởng Uông ở trên tầng bốn, lúc đến tầng bốn, cửa cầu thang được mở ra, bên trong vô cùng náo nhiệt, hình như có rất nhiều người.
Kim Tú Châu nhìn về phía Giang Minh Xuyên. Cô nghe anh nói còn tưởng họ chỉ mời nhà mình, bây giờ xem ra không phải như vậy.
Giang Minh Xuyên cũng hơi bất ngờ, không khỏi lộ vẻ kinh ngạc, nhưng ngay sau đó anh đã khôi phục bình tĩnh, nói với cô một tiếng: “Vào thôi, lát nữa nếu chị dâu nói gì đó thì cô cứ cười đáp lại là được.”
Kim Tú Châu cảm thấy anh coi thường mình. Cô cũng không phải là người ăn chay đâu nhé.
Nào ngờ hai người vừa vào cửa thì bỗng có một giọng nói cười hì hì vang lên: “Ủa, đây chẳng phải là áo của Tiền Ngọc Phượng à?”
…
Kim Tú Châu vừa vào cửa thì khựng lại. Cô ngẩng đầu nhìn về phía người nói chuyện, trực tiếp đối diện với một người phụ nữ trung niên tóc ngắn ngang tai, mặt tròn lông mày mảnh, lúc nở nụ cười, trên khóe mắt có rất nhiều nếp nhăn.
Bà ta không nhìn Kim Tú Châu mà quay sang hỏi người phụ nữ bên cạnh: “Chắc tôi không nhìn nhầm đâu nhỉ? Lần trước Tiền Ngọc Phượng mặc cái áo này còn gì, nói là mẹ chồng của cô ấy tự may, khoe khoang mãi thôi.”
Phòng khách không rộng, bày một cái bàn vuông giữa phòng, mấy người đàn ông ngồi quanh bàn uống trà, còn phụ nữ thì ngồi trò chuyện chỗ cửa ra vào, tay cầm hạt dưa, vỏ hạt dưa trực tiếp ném xuống đất, bừa bộn đến nỗi không có chỗ đặt chân.
Người phụ nữ bị hỏi có gương mặt dài gầy, nghe vậy thì mỉm cười xấu hổ, thấy người chung quanh đều nhìn mình, bà ta vội nói một câu: “Tôi cũng không rõ.”
Trong lòng bà ta rất căm hận, không muốn làm chuyện đắc tội với người khác như vậy.
Lưu Hồng Nguyệt cứ như thể không hiểu ý bà ta, giả vờ kinh ngạc: “Sao lại thế? Chẳng phải hôm đó bà cũng có mặt à?” Biểu cảm của bà ta cực kỳ khuếch đại
Kim Tú Châu đang định lên tiếng thì Giang Minh Xuyên vốn đi sau lưng cô bỗng tiến lên một bước, che chở cô sau lưng mình.
Lưu Hồng Nguyệt còn định nói gì đó, nhưng thấy cảnh này thì lập tức hụt hơi. Bà ta cũng chỉ nghe người ta đồn đãi nên mới dám ăn nói kiểu đó.
Người phụ nữ ngồi cách Lưu Hồng Nguyệt một khoảng cách chào hỏi Giang Minh Xuyên: “Tiểu đoàn trưởng Giang cũng đến rồi, đây là em dâu phải không? Mau vào đi, ngoài trời lạnh lẽo.”
Mấy người đàn ông ngồi quanh bàn nghe thấy động tĩnh ngoài cửa thì lần lượt đứng dậy: “Sao bây giờ mới đến?”
“Em dâu cũng đến rồi à? Mau vào nhà uống một miếng nước ấm.”
“Hai đứa bé nhà cậu đây phải không? Không tồi không tồi.”
Bầu không khí trong phòng khách thoáng chốc trở nên náo nhiệt hơn hẳn.
Giang Minh Xuyên chủ động ôm eo Kim Tú Châu, chào hỏi mọi người: “Bọn tôi đi đường chậm trễ chút thời gian.”
Sau đó, anh giới thiệu Kim Tú Châu và Phó Yến Yến: “Đây là Kim Tú Châu, đây là Yến Yến, con gái tôi.”
Kế tiếp, anh lại giới thiệu từng người trong phòng khách: “Đây là tiểu đoàn trưởng Vũ, đây là tiểu đoàn trưởng Doanh…”
Thấy Kim Tú Châu đột nhiên ăn mặc sạch sẽ, chải tóc gọn gàng, Giang Minh Xuyên kìm lòng không đậu sửng sốt một chút, sau đó nói ngay: “Đi thôi.”
Thấy cô đeo giỏ trên cổ tay, anh thắc mắc hỏi: “Đó là cái gì?”
“Đồ ăn tôi tự làm, không phải là thứ đắt đỏ gì, tôi nghĩ đến nhà người ta mà không mang gì thì không ổn.”
Giang Minh Xuyên bèn gật đầu, “ừ” một tiếng.
Một nhà bốn người bèn đi đến tòa nhà người thân đã được xây dựng xong ở đằng trước. Gia đình đoàn trưởng Uông ở trên tầng bốn, lúc đến tầng bốn, cửa cầu thang được mở ra, bên trong vô cùng náo nhiệt, hình như có rất nhiều người.
Kim Tú Châu nhìn về phía Giang Minh Xuyên. Cô nghe anh nói còn tưởng họ chỉ mời nhà mình, bây giờ xem ra không phải như vậy.
Giang Minh Xuyên cũng hơi bất ngờ, không khỏi lộ vẻ kinh ngạc, nhưng ngay sau đó anh đã khôi phục bình tĩnh, nói với cô một tiếng: “Vào thôi, lát nữa nếu chị dâu nói gì đó thì cô cứ cười đáp lại là được.”
Kim Tú Châu cảm thấy anh coi thường mình. Cô cũng không phải là người ăn chay đâu nhé.
Nào ngờ hai người vừa vào cửa thì bỗng có một giọng nói cười hì hì vang lên: “Ủa, đây chẳng phải là áo của Tiền Ngọc Phượng à?”
…
Kim Tú Châu vừa vào cửa thì khựng lại. Cô ngẩng đầu nhìn về phía người nói chuyện, trực tiếp đối diện với một người phụ nữ trung niên tóc ngắn ngang tai, mặt tròn lông mày mảnh, lúc nở nụ cười, trên khóe mắt có rất nhiều nếp nhăn.
Bà ta không nhìn Kim Tú Châu mà quay sang hỏi người phụ nữ bên cạnh: “Chắc tôi không nhìn nhầm đâu nhỉ? Lần trước Tiền Ngọc Phượng mặc cái áo này còn gì, nói là mẹ chồng của cô ấy tự may, khoe khoang mãi thôi.”
Phòng khách không rộng, bày một cái bàn vuông giữa phòng, mấy người đàn ông ngồi quanh bàn uống trà, còn phụ nữ thì ngồi trò chuyện chỗ cửa ra vào, tay cầm hạt dưa, vỏ hạt dưa trực tiếp ném xuống đất, bừa bộn đến nỗi không có chỗ đặt chân.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Người phụ nữ bị hỏi có gương mặt dài gầy, nghe vậy thì mỉm cười xấu hổ, thấy người chung quanh đều nhìn mình, bà ta vội nói một câu: “Tôi cũng không rõ.”
Trong lòng bà ta rất căm hận, không muốn làm chuyện đắc tội với người khác như vậy.
Lưu Hồng Nguyệt cứ như thể không hiểu ý bà ta, giả vờ kinh ngạc: “Sao lại thế? Chẳng phải hôm đó bà cũng có mặt à?” Biểu cảm của bà ta cực kỳ khuếch đại
Kim Tú Châu đang định lên tiếng thì Giang Minh Xuyên vốn đi sau lưng cô bỗng tiến lên một bước, che chở cô sau lưng mình.
Lưu Hồng Nguyệt còn định nói gì đó, nhưng thấy cảnh này thì lập tức hụt hơi. Bà ta cũng chỉ nghe người ta đồn đãi nên mới dám ăn nói kiểu đó.
Người phụ nữ ngồi cách Lưu Hồng Nguyệt một khoảng cách chào hỏi Giang Minh Xuyên: “Tiểu đoàn trưởng Giang cũng đến rồi, đây là em dâu phải không? Mau vào đi, ngoài trời lạnh lẽo.”
Mấy người đàn ông ngồi quanh bàn nghe thấy động tĩnh ngoài cửa thì lần lượt đứng dậy: “Sao bây giờ mới đến?”
“Em dâu cũng đến rồi à? Mau vào nhà uống một miếng nước ấm.”
“Hai đứa bé nhà cậu đây phải không? Không tồi không tồi.”
Bầu không khí trong phòng khách thoáng chốc trở nên náo nhiệt hơn hẳn.
Giang Minh Xuyên chủ động ôm eo Kim Tú Châu, chào hỏi mọi người: “Bọn tôi đi đường chậm trễ chút thời gian.”
Sau đó, anh giới thiệu Kim Tú Châu và Phó Yến Yến: “Đây là Kim Tú Châu, đây là Yến Yến, con gái tôi.”
Kế tiếp, anh lại giới thiệu từng người trong phòng khách: “Đây là tiểu đoàn trưởng Vũ, đây là tiểu đoàn trưởng Doanh…”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro