Tâm Tư
Hồng Cần Tô Tửu
2024-08-07 13:02:03
Mặc dù cô vẫn chưa có con, nhưng nếu thật sự muốn sinh con thì cô mong rằng mình sẽ sinh một đứa trẻ cũng ngoan ngoãn như vậy.
Ăn cơm xong, mọi người lại hàn huyên một lát, chờ Uông Linh rửa bát xong ra ngoài thì mới lần lượt chào tạm biệt ra về.
Kim Tú Châu và Giang Minh Xuyên ở cuối cùng, chờ mọi người đều ra về hết, hai vợ chồng mới nói lời chào tạm biệt.
Kim Tú Châu giả vờ như mới chợt nhớ ra, bèn cầm giỏ đặt trong góc lên rồi mỉm cười lấy chiếc đĩa đặt trong giỏ: “Lần đầu tiên đến nhà anh chị, em không biết nên tặng thứ gì, trong nhà cũng không có thứ gì tốt nên em tự làm đồ ăn, mong anh chị đừng chê.”
Cô xốc nắp đậy trên đĩa, lộ ra một đống bánh đậu được bày trên đĩa, dưới ánh đèn êm dịu, màu vàng kim của bánh trông cực xinh đẹp hấp dẫn.
Uông Linh và đoàn trưởng Nghiêm đều lộ vẻ kinh ngạc, họ sống hơn nửa đời người mà chưa bao giờ thấy món ăn nào trông như thế này. Đoàn trưởng Nghiêm không chút nghĩ ngợi nói ngay: “Vừa thấy đã biết là thứ tốt, vợ chồng cậu mang về nhà mà ăn.”
Đứa bé đứng sau lưng ông ấy thò đầu ra xem, nghe vậy thì ra sức kéo áo cha mình: “Cha.”
Cậu ta muốn cha thu hồi lại lời nói, nhưng thấy cha không để ý đến mình, cậu ta lại quay sang nhìn mẹ.
Đoàn trưởng Nghiêm không khỏi xấu hổ. Uông Linh không tiện làm mất mặt chồng mình, đành phải nói: “Đúng thế, vợ chồng cậu mang về mà ăn, nhà tôi vẫn còn đồ ăn, kêu vợ chồng cậu sang nhà ăn cơm là để làm quen với nhau. Trong quân đội đều là người một nhà, không thịnh hành mấy trò này.”
“Chị dâu nói vậy thì khách sáo quá. Đây cũng là tấm lòng của em và tiểu đoàn trưởng Giang, chị với đoàn trưởng chăm sóc hai vợ chồng em, vợ chồng em cũng biết ơn anh chị. Đây không phải là thứ gì đắt tiền, đều là đồ ăn nhà mình tự làm, không tốn tiền đâu. Nếu chị không cần thì em sẽ buồn lắm.”
Kim Tú Châu đã nói đến nước này, Uông Linh cũng không tiện từ chối, đành phải cười vào bếp lấy đĩa ra để đựng bánh.
Sau khi tiễn gia đình họ ra về, nụ cười trên mặt Uông Linh vẫn chưa biến mất. Bà ta và đoàn trưởng Nghiêm vừa quay đầu lại thì đã thấy thằng nhóc nhà mình nhét đầy bánh trong miệng, vừa ăn vừa nói hàm hồ: “Ngon quá, mẹ cũng mau ăn đi.”
Uông Linh tức giận nhìn cậu ta: “Đã lớn to đầu rồi mà còn không hiểu chuyện bằng em trai em gái nhà người ta.”
Buổi tối ăn cơm, bà ta cũng thấy, hai đứa trẻ nhà tiểu đoàn trưởng Giang, đứa nào đứa nấy đều rất ngoan ngoãn hiểu chuyện.
Nghiêm Tinh hừ hừ hai tiếng tỏ vẻ bất mãn.
Đoàn trưởng Nghiêm cũng cầm một miếng bánh bỏ vào miệng, nghe vậy, ông ấy không nhịn được nói: “Em đừng chê con trai, em cũng thế, rõ ràng anh chỉ mời mỗi gia đình Tiểu Giang thôi, sao em lại gọi những người khác đến đây?”
Uông Linh hơi chột dạ, tìm cớ giải thích: “Thì em nghĩ đông người sẽ náo nhiệt thôi mà.”
Nghiêm Tinh trực tiếp vạch trần tâm tư của bà ta: “Không có đâu, rõ ràng mẹ nói với thím Tần thím Lưu là muốn xem thử người mà Giang Minh Xuyên coi trọng tốt cỡ nào, thế mà ngay cả dì Triệu cũng không cần, chẳng lẽ là tiên nữ trên trời? Không tin gọi nhiều người đến nhà mà cô ta không hiện nguyên hình.”
Bị con trai thuật lại không sót một chữ, sắc mặt Uông Linh không nhịn được, bực bội trừng cậu ta: “Làm bài tập xong rồi chứ gì?”
Nghiêm Tinh phồng má.
Đoàn trưởng Nghiêm đen mặt, tức giận nói: “Em nhìn lại em mà xem, người ta còn nghĩ làm đồ ăn ngon tặng cho nhà mình, thế mà em lại muốn gây khó dễ cho cô ấy. Giang Minh Xuyên với Triệu Vận chỉ xem mắt thôi, còn chưa ghép bát tự đâu, hơn nữa đây là chuyện của vợ chồng người ta, em chen chân vào làm gì?
Cứ phải thấy vợ chồng người ta mất mặt thì em mới hài lòng à? Cha mẹ Giang Minh Xuyên là anh hùng chống giặc ngày xưa, chồng của Kim Tú Châu cũng là liệt sĩ, Triệu Vận tốt cỡ nào mà đáng để em dùng thủ đoạn đối phó với hai vợ chồng họ?”
Ăn cơm xong, mọi người lại hàn huyên một lát, chờ Uông Linh rửa bát xong ra ngoài thì mới lần lượt chào tạm biệt ra về.
Kim Tú Châu và Giang Minh Xuyên ở cuối cùng, chờ mọi người đều ra về hết, hai vợ chồng mới nói lời chào tạm biệt.
Kim Tú Châu giả vờ như mới chợt nhớ ra, bèn cầm giỏ đặt trong góc lên rồi mỉm cười lấy chiếc đĩa đặt trong giỏ: “Lần đầu tiên đến nhà anh chị, em không biết nên tặng thứ gì, trong nhà cũng không có thứ gì tốt nên em tự làm đồ ăn, mong anh chị đừng chê.”
Cô xốc nắp đậy trên đĩa, lộ ra một đống bánh đậu được bày trên đĩa, dưới ánh đèn êm dịu, màu vàng kim của bánh trông cực xinh đẹp hấp dẫn.
Uông Linh và đoàn trưởng Nghiêm đều lộ vẻ kinh ngạc, họ sống hơn nửa đời người mà chưa bao giờ thấy món ăn nào trông như thế này. Đoàn trưởng Nghiêm không chút nghĩ ngợi nói ngay: “Vừa thấy đã biết là thứ tốt, vợ chồng cậu mang về nhà mà ăn.”
Đứa bé đứng sau lưng ông ấy thò đầu ra xem, nghe vậy thì ra sức kéo áo cha mình: “Cha.”
Cậu ta muốn cha thu hồi lại lời nói, nhưng thấy cha không để ý đến mình, cậu ta lại quay sang nhìn mẹ.
Đoàn trưởng Nghiêm không khỏi xấu hổ. Uông Linh không tiện làm mất mặt chồng mình, đành phải nói: “Đúng thế, vợ chồng cậu mang về mà ăn, nhà tôi vẫn còn đồ ăn, kêu vợ chồng cậu sang nhà ăn cơm là để làm quen với nhau. Trong quân đội đều là người một nhà, không thịnh hành mấy trò này.”
“Chị dâu nói vậy thì khách sáo quá. Đây cũng là tấm lòng của em và tiểu đoàn trưởng Giang, chị với đoàn trưởng chăm sóc hai vợ chồng em, vợ chồng em cũng biết ơn anh chị. Đây không phải là thứ gì đắt tiền, đều là đồ ăn nhà mình tự làm, không tốn tiền đâu. Nếu chị không cần thì em sẽ buồn lắm.”
Kim Tú Châu đã nói đến nước này, Uông Linh cũng không tiện từ chối, đành phải cười vào bếp lấy đĩa ra để đựng bánh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sau khi tiễn gia đình họ ra về, nụ cười trên mặt Uông Linh vẫn chưa biến mất. Bà ta và đoàn trưởng Nghiêm vừa quay đầu lại thì đã thấy thằng nhóc nhà mình nhét đầy bánh trong miệng, vừa ăn vừa nói hàm hồ: “Ngon quá, mẹ cũng mau ăn đi.”
Uông Linh tức giận nhìn cậu ta: “Đã lớn to đầu rồi mà còn không hiểu chuyện bằng em trai em gái nhà người ta.”
Buổi tối ăn cơm, bà ta cũng thấy, hai đứa trẻ nhà tiểu đoàn trưởng Giang, đứa nào đứa nấy đều rất ngoan ngoãn hiểu chuyện.
Nghiêm Tinh hừ hừ hai tiếng tỏ vẻ bất mãn.
Đoàn trưởng Nghiêm cũng cầm một miếng bánh bỏ vào miệng, nghe vậy, ông ấy không nhịn được nói: “Em đừng chê con trai, em cũng thế, rõ ràng anh chỉ mời mỗi gia đình Tiểu Giang thôi, sao em lại gọi những người khác đến đây?”
Uông Linh hơi chột dạ, tìm cớ giải thích: “Thì em nghĩ đông người sẽ náo nhiệt thôi mà.”
Nghiêm Tinh trực tiếp vạch trần tâm tư của bà ta: “Không có đâu, rõ ràng mẹ nói với thím Tần thím Lưu là muốn xem thử người mà Giang Minh Xuyên coi trọng tốt cỡ nào, thế mà ngay cả dì Triệu cũng không cần, chẳng lẽ là tiên nữ trên trời? Không tin gọi nhiều người đến nhà mà cô ta không hiện nguyên hình.”
Bị con trai thuật lại không sót một chữ, sắc mặt Uông Linh không nhịn được, bực bội trừng cậu ta: “Làm bài tập xong rồi chứ gì?”
Nghiêm Tinh phồng má.
Đoàn trưởng Nghiêm đen mặt, tức giận nói: “Em nhìn lại em mà xem, người ta còn nghĩ làm đồ ăn ngon tặng cho nhà mình, thế mà em lại muốn gây khó dễ cho cô ấy. Giang Minh Xuyên với Triệu Vận chỉ xem mắt thôi, còn chưa ghép bát tự đâu, hơn nữa đây là chuyện của vợ chồng người ta, em chen chân vào làm gì?
Cứ phải thấy vợ chồng người ta mất mặt thì em mới hài lòng à? Cha mẹ Giang Minh Xuyên là anh hùng chống giặc ngày xưa, chồng của Kim Tú Châu cũng là liệt sĩ, Triệu Vận tốt cỡ nào mà đáng để em dùng thủ đoạn đối phó với hai vợ chồng họ?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro