Mua Bông
Hồng Cần Tô Tửu
2024-08-07 13:02:03
Anh vốn định sống một cuộc sống tôn trọng nhau như khách với Kim Tú Châu. Kim Tú Châu là vợ của chiến hữu của anh, anh có thể cưới cô, nhưng không thể làm chuyện bất kính với cô, nhưng bây giờ nghe lời nói của cô, trong lòng anh bỗng dao động.
Chỉ mấy ngày chung đụng ngắn ngủi, anh cũng dần dần cảm nhận được mình có một gia đình.
Không biết là vì giọng nói của cô quá êm tai, hay là vì ánh nến trong phòng quá mờ ám, khiến anh ma xui quỷ khiến gật đầu.
Kim Tú Châu nở nụ cười.
Giang Minh Xuyên không dám nhìn cô, nhanh chóng nằm xuống giường, nhắm mắt lại, đầu óc rối bời.
Đạt được mục đích của mình, Kim Tú Châu bèn thổi tắt ánh đèn dầu bên cạnh rồi cũng nằm xuống giường ngủ.
Một đêm ngủ ngon.
Sáng hôm sau, khi Giang Minh Xuyên và Hạ Nham thức giấc, Kim Tú Châu và Phó Yến Yến thành thạo trở mình, tiếp tục ngủ say.
Nhìn bóng lưng của hai mẹ con, hai cha con khựng lại trong chốc lát, cuối cùng không nói gì, chỉ nhẹ nhàng ra ngoài.
Buổi sáng, Kim Tú Châu dẫn hai đứa bé sang nhà hàng xóm trả áo.
Sang nhà họ Ngô hàng xóm, Tiền Ngọc Phượng đang ngồi xổm trên mặt đất giặt đồ, có giếng nước trong sân nên cô ta lười ra ngoài, trực tiếp giặt đồ trong sân.
Hai ngày nay, Kim Tú Châu không giặt đồ, toàn là Giang Minh Xuyên xách thùng ra ngoài từ lúc trời chưa sáng, cô chỉ cần ăn cơm xong rồi mang đồ ra phơi nắng là được.
Thấy họ đến đây, Tiền Ngọc Phượng nhìn vào nhà gọi Đại Nha một tiếng: “Mau bưng ghế ra đây cho thím Kim của con ngồi.”
Trong nhà có tiếng trả lời, sau đó thấy một cô bé mười một mười hai tuổi bưng băng ghế đi ra, đặt trước mặt Kim Tú Châu.
Thấy thế, Tiền Ngọc Phượng không nhịn được nói: “Kêu mày lấy một cái mà mày thật sự chỉ lấy một cái thôi hả? Còn em trai em gái nữa, thấy người lớn mà cũng không biết chào hỏi.”
Cô bé rầu rĩ đáp lại rồi xoay người vào nhà, cầm hai cái ghế đi ra, đặt xuống sân rồi rời đi.
Tiền Ngọc Phượng bất đắc dĩ nhìn Kim Tú Châu: “Không biết con bé này giống ai nữa, càng lớn lại càng im ỉm, đánh ba gậy cũng không hó hé một tiếng.”
Kim Tú Châu giả vờ như lườm cô ta một phát: “Chị cứ khoe khoang đi, cô bé xinh đẹp cỡ này, đâu có kém cỏi như chị nói đâu. Hơn nữa con gái mà ngoan ngoãn thì tốt biết bao, người ta thấy là thích rồi, chẳng lẽ cứ phải tính cách mạnh mẽ miệng lưỡi trơn tru thì chị mới thích?”
Nghe vậy, Tiền Ngọc Phượng thấy cũng có lý, bèn cười với Kim Tú Châu: “Nghe em nói xong đều thành ưu điểm hết.”
Cô ta lại nhìn vào nhà gọi một tiếng: “Mau mang chăn ra sân phơi, tranh thủ hôm nay có nắng.”
Chẳng qua lần này, giọng nói của cô ta dịu bớt rất nhiều.
Kim Tú Châu cũng cười nói: “Em nói thật mà.”
Cô ngồi xuống ghế, hai đứa bé ngồi bên cạnh cô. Phó Yến Yến cúi đầu, trước kia Kim Tú Châu cũng từng mắng cô bé như vậy, không ngờ cô cũng biết khen người khác.
Kim Tú Châu trực tiếp hỏi chuyện bông vải: “Chị hỏi bông vải giúp em chưa? Em còn định mua hai bộ chăn bông nữa, hai đứa bé lớn lên cũng nên chuẩn bị phòng riêng cho tụi nó.”
“Hỏi rồi, chiều hôm qua chị về nhà mẹ đẻ một chuyến, nếu em muốn mua thì chị nhờ mẹ chị mua cho em một chút, trong đại đội cũng có đánh chăn bông, lúc chị cưới chồng, chăn hồi môn đều mua ở đó, em muốn mua mấy cân thì nói với chị, chiều nay chị sẽ về nhà mẹ để một chuyến.”
“Thế thì tốt quá.” Kim Tú Châu không am hiểu mấy thứ này, bèn hỏi kích cỡ chăn nhà Tiền Ngọc Phượng, cuối cùng mua một bộ chăn hai cân rưỡi, một bộ chăn ba cân.
Chỉ mấy ngày chung đụng ngắn ngủi, anh cũng dần dần cảm nhận được mình có một gia đình.
Không biết là vì giọng nói của cô quá êm tai, hay là vì ánh nến trong phòng quá mờ ám, khiến anh ma xui quỷ khiến gật đầu.
Kim Tú Châu nở nụ cười.
Giang Minh Xuyên không dám nhìn cô, nhanh chóng nằm xuống giường, nhắm mắt lại, đầu óc rối bời.
Đạt được mục đích của mình, Kim Tú Châu bèn thổi tắt ánh đèn dầu bên cạnh rồi cũng nằm xuống giường ngủ.
Một đêm ngủ ngon.
Sáng hôm sau, khi Giang Minh Xuyên và Hạ Nham thức giấc, Kim Tú Châu và Phó Yến Yến thành thạo trở mình, tiếp tục ngủ say.
Nhìn bóng lưng của hai mẹ con, hai cha con khựng lại trong chốc lát, cuối cùng không nói gì, chỉ nhẹ nhàng ra ngoài.
Buổi sáng, Kim Tú Châu dẫn hai đứa bé sang nhà hàng xóm trả áo.
Sang nhà họ Ngô hàng xóm, Tiền Ngọc Phượng đang ngồi xổm trên mặt đất giặt đồ, có giếng nước trong sân nên cô ta lười ra ngoài, trực tiếp giặt đồ trong sân.
Hai ngày nay, Kim Tú Châu không giặt đồ, toàn là Giang Minh Xuyên xách thùng ra ngoài từ lúc trời chưa sáng, cô chỉ cần ăn cơm xong rồi mang đồ ra phơi nắng là được.
Thấy họ đến đây, Tiền Ngọc Phượng nhìn vào nhà gọi Đại Nha một tiếng: “Mau bưng ghế ra đây cho thím Kim của con ngồi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong nhà có tiếng trả lời, sau đó thấy một cô bé mười một mười hai tuổi bưng băng ghế đi ra, đặt trước mặt Kim Tú Châu.
Thấy thế, Tiền Ngọc Phượng không nhịn được nói: “Kêu mày lấy một cái mà mày thật sự chỉ lấy một cái thôi hả? Còn em trai em gái nữa, thấy người lớn mà cũng không biết chào hỏi.”
Cô bé rầu rĩ đáp lại rồi xoay người vào nhà, cầm hai cái ghế đi ra, đặt xuống sân rồi rời đi.
Tiền Ngọc Phượng bất đắc dĩ nhìn Kim Tú Châu: “Không biết con bé này giống ai nữa, càng lớn lại càng im ỉm, đánh ba gậy cũng không hó hé một tiếng.”
Kim Tú Châu giả vờ như lườm cô ta một phát: “Chị cứ khoe khoang đi, cô bé xinh đẹp cỡ này, đâu có kém cỏi như chị nói đâu. Hơn nữa con gái mà ngoan ngoãn thì tốt biết bao, người ta thấy là thích rồi, chẳng lẽ cứ phải tính cách mạnh mẽ miệng lưỡi trơn tru thì chị mới thích?”
Nghe vậy, Tiền Ngọc Phượng thấy cũng có lý, bèn cười với Kim Tú Châu: “Nghe em nói xong đều thành ưu điểm hết.”
Cô ta lại nhìn vào nhà gọi một tiếng: “Mau mang chăn ra sân phơi, tranh thủ hôm nay có nắng.”
Chẳng qua lần này, giọng nói của cô ta dịu bớt rất nhiều.
Kim Tú Châu cũng cười nói: “Em nói thật mà.”
Cô ngồi xuống ghế, hai đứa bé ngồi bên cạnh cô. Phó Yến Yến cúi đầu, trước kia Kim Tú Châu cũng từng mắng cô bé như vậy, không ngờ cô cũng biết khen người khác.
Kim Tú Châu trực tiếp hỏi chuyện bông vải: “Chị hỏi bông vải giúp em chưa? Em còn định mua hai bộ chăn bông nữa, hai đứa bé lớn lên cũng nên chuẩn bị phòng riêng cho tụi nó.”
“Hỏi rồi, chiều hôm qua chị về nhà mẹ đẻ một chuyến, nếu em muốn mua thì chị nhờ mẹ chị mua cho em một chút, trong đại đội cũng có đánh chăn bông, lúc chị cưới chồng, chăn hồi môn đều mua ở đó, em muốn mua mấy cân thì nói với chị, chiều nay chị sẽ về nhà mẹ để một chuyến.”
“Thế thì tốt quá.” Kim Tú Châu không am hiểu mấy thứ này, bèn hỏi kích cỡ chăn nhà Tiền Ngọc Phượng, cuối cùng mua một bộ chăn hai cân rưỡi, một bộ chăn ba cân.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro