Thân Thế Giang...
Hồng Cần Tô Tửu
2024-08-07 13:02:03
Kim Tú Châu chia thịt và nước sốt cho hai đứa bé, sau đó cũng lấy một phần cho mình, một phần để lại trong đĩa không nhúc nhích.
Giang Minh Xuyên chỉ cúi đầu ăn cơm trong bát của mình, mãi đến khi ăn gần hết, anh cũng chẳng buồn ngẩng đầu lên nhìn một cái.
Hai đứa bé liên tục nhìn anh. Kim Tú Châu không chiều anh, cố ý nói: “Anh mà không ăn thì em cho hai đứa con đấy nhé.”
Giang Minh Xuyên lầm lì nói: “Em ăn đi, anh không thích ăn.”
Nghe vậy, Kim Tú Châu dở khóc dở cười, kẹp miếng thịt bỏ vào bát của anh: “Được rồi, ăn đi, lớn to xác rồi mà còn giận dỗi, chỉ toàn làm trò chịu thiệt thòi thôi.”
Dứt lời, cô đứng dậy dọn dẹp bát đũa rồi vào nhà bếp.
Chờ cô rời đi, Giang Minh Xuyên mới ngẩng đầu nhìn bóng lưng của cô, không nhịn được cong môi. Lơ đễnh đối diện với ánh mắt tò mò của hai đứa bé, anh nhanh chóng đè khóe miệng xuống, vẫn mạnh miệng nói: “Mẹ con kêu cha ăn.”
Hạ Nham ngơ ngác gật đầu.
Chỉ có Phó Yến Yến nghe mà buồn cười, nhưng đồng thời lại cảm thấy sống mũi cay …
Giang Minh Xuyên hẹn thời gian mở tiệc vào buổi trưa, vốn định tổ chức trong căn tin, sau này lại nghĩ thời gian của bữa tiệc trùng với giờ ăn cơm, đến lúc đó người đến người đi trong căn tin thì sẽ bất tiện, bèn quyết định tổ chức ở nhà.
May mà hôm nay trời nắng to, ăn ngoài trời cũng không thấy lạnh.
Sáng sớm, anh dẫn Hạ Nham ra sân dọn sạch tuyết trong sân và trước cửa, sau đó lại đến căn tin bưng đồ ăn đã đặt sẵn về nhà.
Thím Ngô và Tiền Ngọc Phượng nhà hàng xóm đã sang đây giúp đỡ từ sáng sớm, Ngô Nhị Trụ xách theo bàn ghế bát đũa của hai người, đều là đồ mượn.
Khoảng chín giờ sáng, đầu bếp căn tin đến nhà, tự mang theo một rổ gia vị, bắt đầu hăng hái bận việc trong bếp.
Kim Tú Châu ở trong nhà sửa soạn thỏa đáng cho mình và hai đứa bé rồi cũng ra ngoài hỗ trợ.
Cô biết nơi này không giống Đại Cảnh triều, không có nhiều quy tắc, cho nên cũng nhập gia tùy tục.
Thím Ngô nói hôm nay cô là cô dâu, không cần khiến mình chịu thiệt, bèn kéo cô sang một bên cùng nhặt rau với bà ấy.
Thím Ngô ôn hòa nói: “Minh Xuyên là đứa trẻ tốt, đừng thấy nó giờ đã hai mươi tám, thực ra có nhiều chuyện nó không biết gì đâu, hầu như không có ai dạy nó, nó làm việc cũng thích khiến mình chịu thiệt để thành toàn người khác.”
Kim Tú Châu quay sang nhìn bà ấy.
Không biết nghĩ đến chuyện gì, thím Ngô cảm khái: “Thằng bé này có chuyện gì cũng thích giấu trong lòng, chịu oan ức cũng không biết nói.
Thím không biết nó có kể cho cháu nghe hay không, cha mẹ nó đều hy sinh trong chiến tranh, cha của nó là người cùng thôn với thím, hồi xưa nhà nghèo, người trong nhà đều chết đói hết, ông ấy chạy ra ngoài xin cơm, mãi mà không thấy về nhà, sau này mới biết là đi làm lính.
Hồi trước mẹ thằng bé xuất thân từ gia đình thương nhân giàu có, nghe nói nguyên một con phố ở tỉnh X đều thuộc về nhà họ, hồi trẻ từng du học ở nước Y, sau này về nước làm việc trong bệnh viện của quỷ tây, âm thầm truyền tình báo, cứu sống rất nhiều người. Hai vợ chồng họ đều là đại anh hùng, chỉ tiếc sau này cả hai người đều không thể sống sót.”
“Sau đó thì sao?”
“Lúc ấy, chắc Minh Xuyên cũng chỉ lớn bằng Hạ Nham bây giờ thôi. Sau này đất nước giải phóng, thằng bé được chiến hữu của cha nó nhận nuôi.”
Giang Minh Xuyên chỉ cúi đầu ăn cơm trong bát của mình, mãi đến khi ăn gần hết, anh cũng chẳng buồn ngẩng đầu lên nhìn một cái.
Hai đứa bé liên tục nhìn anh. Kim Tú Châu không chiều anh, cố ý nói: “Anh mà không ăn thì em cho hai đứa con đấy nhé.”
Giang Minh Xuyên lầm lì nói: “Em ăn đi, anh không thích ăn.”
Nghe vậy, Kim Tú Châu dở khóc dở cười, kẹp miếng thịt bỏ vào bát của anh: “Được rồi, ăn đi, lớn to xác rồi mà còn giận dỗi, chỉ toàn làm trò chịu thiệt thòi thôi.”
Dứt lời, cô đứng dậy dọn dẹp bát đũa rồi vào nhà bếp.
Chờ cô rời đi, Giang Minh Xuyên mới ngẩng đầu nhìn bóng lưng của cô, không nhịn được cong môi. Lơ đễnh đối diện với ánh mắt tò mò của hai đứa bé, anh nhanh chóng đè khóe miệng xuống, vẫn mạnh miệng nói: “Mẹ con kêu cha ăn.”
Hạ Nham ngơ ngác gật đầu.
Chỉ có Phó Yến Yến nghe mà buồn cười, nhưng đồng thời lại cảm thấy sống mũi cay …
Giang Minh Xuyên hẹn thời gian mở tiệc vào buổi trưa, vốn định tổ chức trong căn tin, sau này lại nghĩ thời gian của bữa tiệc trùng với giờ ăn cơm, đến lúc đó người đến người đi trong căn tin thì sẽ bất tiện, bèn quyết định tổ chức ở nhà.
May mà hôm nay trời nắng to, ăn ngoài trời cũng không thấy lạnh.
Sáng sớm, anh dẫn Hạ Nham ra sân dọn sạch tuyết trong sân và trước cửa, sau đó lại đến căn tin bưng đồ ăn đã đặt sẵn về nhà.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thím Ngô và Tiền Ngọc Phượng nhà hàng xóm đã sang đây giúp đỡ từ sáng sớm, Ngô Nhị Trụ xách theo bàn ghế bát đũa của hai người, đều là đồ mượn.
Khoảng chín giờ sáng, đầu bếp căn tin đến nhà, tự mang theo một rổ gia vị, bắt đầu hăng hái bận việc trong bếp.
Kim Tú Châu ở trong nhà sửa soạn thỏa đáng cho mình và hai đứa bé rồi cũng ra ngoài hỗ trợ.
Cô biết nơi này không giống Đại Cảnh triều, không có nhiều quy tắc, cho nên cũng nhập gia tùy tục.
Thím Ngô nói hôm nay cô là cô dâu, không cần khiến mình chịu thiệt, bèn kéo cô sang một bên cùng nhặt rau với bà ấy.
Thím Ngô ôn hòa nói: “Minh Xuyên là đứa trẻ tốt, đừng thấy nó giờ đã hai mươi tám, thực ra có nhiều chuyện nó không biết gì đâu, hầu như không có ai dạy nó, nó làm việc cũng thích khiến mình chịu thiệt để thành toàn người khác.”
Kim Tú Châu quay sang nhìn bà ấy.
Không biết nghĩ đến chuyện gì, thím Ngô cảm khái: “Thằng bé này có chuyện gì cũng thích giấu trong lòng, chịu oan ức cũng không biết nói.
Thím không biết nó có kể cho cháu nghe hay không, cha mẹ nó đều hy sinh trong chiến tranh, cha của nó là người cùng thôn với thím, hồi xưa nhà nghèo, người trong nhà đều chết đói hết, ông ấy chạy ra ngoài xin cơm, mãi mà không thấy về nhà, sau này mới biết là đi làm lính.
Hồi trước mẹ thằng bé xuất thân từ gia đình thương nhân giàu có, nghe nói nguyên một con phố ở tỉnh X đều thuộc về nhà họ, hồi trẻ từng du học ở nước Y, sau này về nước làm việc trong bệnh viện của quỷ tây, âm thầm truyền tình báo, cứu sống rất nhiều người. Hai vợ chồng họ đều là đại anh hùng, chỉ tiếc sau này cả hai người đều không thể sống sót.”
“Sau đó thì sao?”
“Lúc ấy, chắc Minh Xuyên cũng chỉ lớn bằng Hạ Nham bây giờ thôi. Sau này đất nước giải phóng, thằng bé được chiến hữu của cha nó nhận nuôi.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro