Đúng Là Không B...
Hồng Cần Tô Tửu
2024-08-07 13:02:03
Giang Minh Xuyên gọi hai bát mì thịt gà và một bát canh trứng gà, một bát lớn đầy ắp. Kim Tú Châu cũng không kiêng ăn, cầm đũa rồi ăn luôn. Tuy rằng ăn vội vàng, nhưng động tác của cô lại rất nhã nhặn nho nhã.
Giang Minh Xuyên nhìn thoáng qua, cảm thấy cô không tệ như mình nghĩ.
Thấy anh nhìn mình, Kim Tú Châu còn tưởng mình ăn quá thô lỗ nên nhanh chóng giả vờ giả vịt xoa miệng, sau đó vén tóc lên, mỉm cười ngọt ngào với anh.
Người đàn ông khựng lại trong chốc lát: “Mau ăn đi.”
Sau đó anh cúi đầu, và một ngụm lớn vào miệng.
Kim Tú Châu: “…”
Đúng là không biết phong tình.
Phó Yến Yến ngồi bên cạnh ngoan ngoãn ăn canh trứng gà thấy cảnh tượng này, một tia gợn sóng hiện lên trong đôi mắt bình tĩnh của cô bé.
Ăn cơm xong, họ bèn đến trạm xe lửa chờ. Một giờ năm mươi buổi chiều, một nhà ba người lên xe lửa.
Giang Minh Xuyên biết lần đầu tiên Kim Tú Châu ngồi xe lửa, sợ cô không hiểu gì, bèn kêu cô cầm gói hành lý đi đằng trước. Kim Tú Châu vừa đi vừa tò mò nhìn chung quanh, nếu nói ô tô còn khiến cô cảm thấy kinh ngạc thì xe lửa này càng khiến cô vô cùng rúng động.
Cô chưa bao giờ thấy chiếc xe nào lớn đến nỗi có thể chứa được nhiều người như thế nào, không cần ngựa kéo, chỉ cần bốc khói là được, quả thực là khó tin.
Thế nên cô không chú ý, lúc đi đường cứ xoay mông.
Giang Minh Xuyên ôm đứa bé đi đằng sau, thấy động tác của cô, cuối cùng không nhịn được nhắc nhở: “Đi đường đàng hoàng, đừng xoay tới xoay lui, nhìn khó chịu.”
Nghe vậy, Kim Tú Châu quay đầu nhìn anh, thấy anh nhíu chặt lông mày, trong lòng hơi sợ hãi nên nhanh chóng đi đường một cách quy củ.
Trong lòng thầm mắng anh là đồ ngốc chết tiệt
…
Giang Minh Xuyên mua hai tấm vé ghế ngồi, bốn giờ rưỡi chiều sẽ đến tỉnh lỵ, sau đó năm giờ rưỡi đổi xe, sáu giờ sáng hôm sau đến trạm.
Nếu may mắn thì họ sẽ gặp được nhóm người cung ứng nguyên liệu nấu ăn, có thể cùng nhau trở về.
Sau khi ngồi xuống ghế, Kim Tú Châu không muốn để ý tới người đàn ông bên cạnh. Nhớ năm xưa Hầu gia từng khen cô đi đường thướt tha yểu điệu, lả lướt quyến rũ, đến lượt anh lại biến thành nhìn khó chịu.
Chẳng qua Giang Minh Xuyên hoàn toàn không nhận thấy oán khí của cô, sau khi ngồi xuống ghế thì đưa đứa bé cho Kim Tú Châu, còn mình lấy ấm nước trong hành lý đi múc nước.
Chờ anh trở về, một ông cụ thọt chân đi theo sau lưng anh, anh cho ông cụ ngồi vào ghế của mình, còn anh thì đứng giữa lối đi.
Ghế của Kim Tú Châu gần cửa sổ, thấy cảnh này thì trực tiếp quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Chẳng qua trong lòng cô không còn tức giận nữa.
Cô chợt nhớ đến một chuyện, nhiều năm trước vào mùa thu đông, cô đi theo Hầu gia đến núi Hương Vân ngắm tuyến, trên đường đi gặp được hai ông cháu ăn xin, bởi vì họ tiến lên xin miếng ăn quấy nhiễu hứng thú của Hầu gia nên bị Hầu gia ra lệnh cho người hầu đánh chết.
Lúc ấy cô mới được sủng ái, không dám chọc giận Hầu gia, cho nên không dám nói một câu cầu tình nào, chỉ nhẹ giọng dỗ dành Hầu gia vui vẻ.
Chỉ có điều, tiếng kêu khóc cào xé ruột gan truyền đến từ ngoài xe vẫn bồi hồi bên tai cô mãi mà không tan biến.
Cô cứ nghĩ rằng tính cách của Hầu gia trời sinh tàn bạo, sau này mới biết, đám nam nữ quý tộc thượng tầng hoàn toàn không thèm để mắt tới tính mạng của bình dân, đều là con kiến hoặc đồ chơi, trong đó cũng bao gồm cả cô.
Giang Minh Xuyên nhìn thoáng qua, cảm thấy cô không tệ như mình nghĩ.
Thấy anh nhìn mình, Kim Tú Châu còn tưởng mình ăn quá thô lỗ nên nhanh chóng giả vờ giả vịt xoa miệng, sau đó vén tóc lên, mỉm cười ngọt ngào với anh.
Người đàn ông khựng lại trong chốc lát: “Mau ăn đi.”
Sau đó anh cúi đầu, và một ngụm lớn vào miệng.
Kim Tú Châu: “…”
Đúng là không biết phong tình.
Phó Yến Yến ngồi bên cạnh ngoan ngoãn ăn canh trứng gà thấy cảnh tượng này, một tia gợn sóng hiện lên trong đôi mắt bình tĩnh của cô bé.
Ăn cơm xong, họ bèn đến trạm xe lửa chờ. Một giờ năm mươi buổi chiều, một nhà ba người lên xe lửa.
Giang Minh Xuyên biết lần đầu tiên Kim Tú Châu ngồi xe lửa, sợ cô không hiểu gì, bèn kêu cô cầm gói hành lý đi đằng trước. Kim Tú Châu vừa đi vừa tò mò nhìn chung quanh, nếu nói ô tô còn khiến cô cảm thấy kinh ngạc thì xe lửa này càng khiến cô vô cùng rúng động.
Cô chưa bao giờ thấy chiếc xe nào lớn đến nỗi có thể chứa được nhiều người như thế nào, không cần ngựa kéo, chỉ cần bốc khói là được, quả thực là khó tin.
Thế nên cô không chú ý, lúc đi đường cứ xoay mông.
Giang Minh Xuyên ôm đứa bé đi đằng sau, thấy động tác của cô, cuối cùng không nhịn được nhắc nhở: “Đi đường đàng hoàng, đừng xoay tới xoay lui, nhìn khó chịu.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nghe vậy, Kim Tú Châu quay đầu nhìn anh, thấy anh nhíu chặt lông mày, trong lòng hơi sợ hãi nên nhanh chóng đi đường một cách quy củ.
Trong lòng thầm mắng anh là đồ ngốc chết tiệt
…
Giang Minh Xuyên mua hai tấm vé ghế ngồi, bốn giờ rưỡi chiều sẽ đến tỉnh lỵ, sau đó năm giờ rưỡi đổi xe, sáu giờ sáng hôm sau đến trạm.
Nếu may mắn thì họ sẽ gặp được nhóm người cung ứng nguyên liệu nấu ăn, có thể cùng nhau trở về.
Sau khi ngồi xuống ghế, Kim Tú Châu không muốn để ý tới người đàn ông bên cạnh. Nhớ năm xưa Hầu gia từng khen cô đi đường thướt tha yểu điệu, lả lướt quyến rũ, đến lượt anh lại biến thành nhìn khó chịu.
Chẳng qua Giang Minh Xuyên hoàn toàn không nhận thấy oán khí của cô, sau khi ngồi xuống ghế thì đưa đứa bé cho Kim Tú Châu, còn mình lấy ấm nước trong hành lý đi múc nước.
Chờ anh trở về, một ông cụ thọt chân đi theo sau lưng anh, anh cho ông cụ ngồi vào ghế của mình, còn anh thì đứng giữa lối đi.
Ghế của Kim Tú Châu gần cửa sổ, thấy cảnh này thì trực tiếp quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Chẳng qua trong lòng cô không còn tức giận nữa.
Cô chợt nhớ đến một chuyện, nhiều năm trước vào mùa thu đông, cô đi theo Hầu gia đến núi Hương Vân ngắm tuyến, trên đường đi gặp được hai ông cháu ăn xin, bởi vì họ tiến lên xin miếng ăn quấy nhiễu hứng thú của Hầu gia nên bị Hầu gia ra lệnh cho người hầu đánh chết.
Lúc ấy cô mới được sủng ái, không dám chọc giận Hầu gia, cho nên không dám nói một câu cầu tình nào, chỉ nhẹ giọng dỗ dành Hầu gia vui vẻ.
Chỉ có điều, tiếng kêu khóc cào xé ruột gan truyền đến từ ngoài xe vẫn bồi hồi bên tai cô mãi mà không tan biến.
Cô cứ nghĩ rằng tính cách của Hầu gia trời sinh tàn bạo, sau này mới biết, đám nam nữ quý tộc thượng tầng hoàn toàn không thèm để mắt tới tính mạng của bình dân, đều là con kiến hoặc đồ chơi, trong đó cũng bao gồm cả cô.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro