Xuyên Đến Thập Niên 60, Mỹ Nhân Cổ Đại Gả Cho Quân Ca Cao Lãnh
A
Thứ Lộ
2024-09-11 15:31:50
"Chúng tôi đương nhiên là em trai em gái của anh tôi!" Lục Khang Vân cau mày phản bác.
"Vậy sao không gọi chị là chị dâu?"
"Tôi... chị..." Lục Khang Lôi lần đầu tiên bị người ta nói đến mức á khẩu không trả lời được, đầu óc nhỏ bé nhất thời bị xoay vòng vòng, ấp úng không nói nên lời.
Vẫn là Lục Khang Vân bên cạnh kéo anh trai lại, cô bé mười hai tuổi ưỡn ngực nói: "Chị là người xấu xa, mau ra ngoài!"
Ôn Ninh khoanh tay trước ngực, khóe miệng nở nụ cười chế giễu, thản nhiên nói: "Nếu chị không đồng ý thì sao?"
Lục Khang Vân hung dữ đáp trả: "Vậy chúng tôi sẽ không về nữa!"
Lục Khang Lôi và Lục Khang Vân nghe người ta nói, nếu hai đứa không về căn nhà mà anh trai phân cho ở, thì Ôn Ninh là chị dâu nhất định sẽ phải đối mặt với những lời đàm tiếu, nói cô không dung nạp được hai đứa nhỏ. Thời buổi này, danh tiếng rất quan trọng, nước đờm cũng có thể nhấn chìm người ta. Hai đứa tuổi còn nhỏ, nhưng lại cảm thấy rất có lý.
Nhưng Ôn Ninh chẳng hề bận tâm: "Được thôi, hợp ý chị đấy, chúng ta thống nhất lời đã nói, đi thong thả không tiễn."
Lục Khang Lôi và Lục Khang Vân: "..."
Bác gái kia không phải nói Ôn Ninh nhất định sẽ níu kéo khuyên nhủ bọn họ sao, đến lúc đó bọn họ sẽ làm ầm ĩ lên để vạch trần những chuyện xấu xa mà Ôn Ninh đã làm sao?
Tình hình bây giờ không đúng lắm.
=
Lục Thành từ nhà ăn lấy cơm về, lúc đi đến cửa nhà đã không còn bóng dáng ai khác, chỉ thấy cửa sân mở toang, trong lòng anh vẫn còn bực bội, tất cả chỉ vì người phụ nữ khó kiểm soát kia.
Lục Thành âm thầm hối hận, không biết lúc ấy mình bị quỷ ám tâm hồn thế nào mà lại đồng ý cưới Ôn Ninh, còn dẫn cô theo quân ngũ, đợi đến lúc về đến nhà, đẩy cửa bước vào, cảnh tượng trước mắt càng khiến anh thêm phần hối hận.
Sân nhà lát gạch được nối ống nước máy, tổng cộng có hai vòi nước được bố trí ở phía bên trái sân, vòi nước cao hơn được xây thêm một bể chứa nước, dùng để rửa đồ. Vòi nước thấp hơn lúc này đang xả nước vào chậu, tiếng nước ào ào như khúc nhạc du dương vang lên giữa sân vắng.
Hòa cùng tiếng nước, đập vào mắt Lục Thành là đôi chân trắng nõn nà của Ôn Ninh, bàn chân nhỏ nhắn, bắp chân thon gọn...
Ôn Ninh ở ngoài sân cởi giày, đang ngâm đôi chân trắng như sứ vào chậu nước ấm, dòng nước mát lạnh xua tan cảm giác ê ẩm, cũng cuốn trôi bụi bẩn trên đường, cô rửa rất hăng say, thậm chí còn xắn ống quần đến đầu gối, dội nước từ đầu gối xuống bắp chân.
"Giữa ban ngày ban mặt em làm cái gì thế!" Lục Thành dời mắt, nhìn chằm chằm vào những chiếc lá rơi trên mặt đất, như thể nhìn đến xuất thần, "Mang giày vào, kéo quần xuống!"
“Anh lại không chịu cõng em khiến em phải đi qua những con đường khó khăn, trong giày vải của em có đầy bùn. Nếu không rửa ngay thì em sẽ khó chịu đến chết mất.” Ôn Ninh như đang vui đùa dưới sông, nhìn nước văng tung tóe lên chân mình, ấm áp và dễ chịu vô cùng.
```
Rửa ráy qua loa xong, Ôn Ninh ngồi trên ghế gỗ nói với Lục Thành: "Đoàn trưởng Lục, anh mau lấy cho em cái khăn lau chân."
Lục Thành: "..."
Lục Thành mặt mày đen sì, lục trong hành lý lấy ra một chiếc khăn mặt sạch đưa cho cô, ánh mắt chỉ lướt qua bàn chân trắng muốt kia rồi lập tức dời đi, "Sau này ban ngày ban mặt không được làm vậy."
Ôn Ninh dò xét nhìn sắc mặt người đàn ông, đúng là quản nhiều quá, cô cũng đâu phải ai cô cũng để lộ chân ra như vậy, ở thời đại của cô, bàn chân sao có thể để người khác nhìn thấy, nhất là đàn ông.
Nhưng đây là ở nhà, anh là chồng của cô mà.
"Vậy sao không gọi chị là chị dâu?"
"Tôi... chị..." Lục Khang Lôi lần đầu tiên bị người ta nói đến mức á khẩu không trả lời được, đầu óc nhỏ bé nhất thời bị xoay vòng vòng, ấp úng không nói nên lời.
Vẫn là Lục Khang Vân bên cạnh kéo anh trai lại, cô bé mười hai tuổi ưỡn ngực nói: "Chị là người xấu xa, mau ra ngoài!"
Ôn Ninh khoanh tay trước ngực, khóe miệng nở nụ cười chế giễu, thản nhiên nói: "Nếu chị không đồng ý thì sao?"
Lục Khang Vân hung dữ đáp trả: "Vậy chúng tôi sẽ không về nữa!"
Lục Khang Lôi và Lục Khang Vân nghe người ta nói, nếu hai đứa không về căn nhà mà anh trai phân cho ở, thì Ôn Ninh là chị dâu nhất định sẽ phải đối mặt với những lời đàm tiếu, nói cô không dung nạp được hai đứa nhỏ. Thời buổi này, danh tiếng rất quan trọng, nước đờm cũng có thể nhấn chìm người ta. Hai đứa tuổi còn nhỏ, nhưng lại cảm thấy rất có lý.
Nhưng Ôn Ninh chẳng hề bận tâm: "Được thôi, hợp ý chị đấy, chúng ta thống nhất lời đã nói, đi thong thả không tiễn."
Lục Khang Lôi và Lục Khang Vân: "..."
Bác gái kia không phải nói Ôn Ninh nhất định sẽ níu kéo khuyên nhủ bọn họ sao, đến lúc đó bọn họ sẽ làm ầm ĩ lên để vạch trần những chuyện xấu xa mà Ôn Ninh đã làm sao?
Tình hình bây giờ không đúng lắm.
=
Lục Thành từ nhà ăn lấy cơm về, lúc đi đến cửa nhà đã không còn bóng dáng ai khác, chỉ thấy cửa sân mở toang, trong lòng anh vẫn còn bực bội, tất cả chỉ vì người phụ nữ khó kiểm soát kia.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lục Thành âm thầm hối hận, không biết lúc ấy mình bị quỷ ám tâm hồn thế nào mà lại đồng ý cưới Ôn Ninh, còn dẫn cô theo quân ngũ, đợi đến lúc về đến nhà, đẩy cửa bước vào, cảnh tượng trước mắt càng khiến anh thêm phần hối hận.
Sân nhà lát gạch được nối ống nước máy, tổng cộng có hai vòi nước được bố trí ở phía bên trái sân, vòi nước cao hơn được xây thêm một bể chứa nước, dùng để rửa đồ. Vòi nước thấp hơn lúc này đang xả nước vào chậu, tiếng nước ào ào như khúc nhạc du dương vang lên giữa sân vắng.
Hòa cùng tiếng nước, đập vào mắt Lục Thành là đôi chân trắng nõn nà của Ôn Ninh, bàn chân nhỏ nhắn, bắp chân thon gọn...
Ôn Ninh ở ngoài sân cởi giày, đang ngâm đôi chân trắng như sứ vào chậu nước ấm, dòng nước mát lạnh xua tan cảm giác ê ẩm, cũng cuốn trôi bụi bẩn trên đường, cô rửa rất hăng say, thậm chí còn xắn ống quần đến đầu gối, dội nước từ đầu gối xuống bắp chân.
"Giữa ban ngày ban mặt em làm cái gì thế!" Lục Thành dời mắt, nhìn chằm chằm vào những chiếc lá rơi trên mặt đất, như thể nhìn đến xuất thần, "Mang giày vào, kéo quần xuống!"
“Anh lại không chịu cõng em khiến em phải đi qua những con đường khó khăn, trong giày vải của em có đầy bùn. Nếu không rửa ngay thì em sẽ khó chịu đến chết mất.” Ôn Ninh như đang vui đùa dưới sông, nhìn nước văng tung tóe lên chân mình, ấm áp và dễ chịu vô cùng.
```
Rửa ráy qua loa xong, Ôn Ninh ngồi trên ghế gỗ nói với Lục Thành: "Đoàn trưởng Lục, anh mau lấy cho em cái khăn lau chân."
Lục Thành: "..."
Lục Thành mặt mày đen sì, lục trong hành lý lấy ra một chiếc khăn mặt sạch đưa cho cô, ánh mắt chỉ lướt qua bàn chân trắng muốt kia rồi lập tức dời đi, "Sau này ban ngày ban mặt không được làm vậy."
Ôn Ninh dò xét nhìn sắc mặt người đàn ông, đúng là quản nhiều quá, cô cũng đâu phải ai cô cũng để lộ chân ra như vậy, ở thời đại của cô, bàn chân sao có thể để người khác nhìn thấy, nhất là đàn ông.
Nhưng đây là ở nhà, anh là chồng của cô mà.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro