Xuyên Đến Thập Niên 60, Mỹ Nhân Cổ Đại Gả Cho Quân Ca Cao Lãnh
A
Thứ Lộ
2024-09-11 15:31:50
"Vâng ạ, cảm ơn chị La!"
Ôn Ninh từ nhà mình đi sang nhà bên cạnh một lát đã nghe được đại khái, Hoàng Chính ủy và Lục Thành là đồng đội cũ, từng vào sinh ra tử với nhau, không khác gì anh em ruột thịt, chị La cũng coi anh như em trai ruột.
Năm nay Lục Thành hai mươi sáu tuổi, đặt ở đâu cũng là tuổi nên kết hôn rồi, nhiều người cùng tuổi với anh đã có thể có con chạy lon ton rồi, vậy mà anh vẫn chưa có động tĩnh gì.
Vì chuyện này, Hoàng Chính ủy và chị La đã mai mối cho anh không ít cô gái, nhưng đều không thành.
Bởi vậy, hôm nay nhìn thấy Lục Thành thật sự dẫn vợ về, hai người còn vui hơn ai hết.
Chị La dẫn Ôn Ninh vào nhà, nhà chị ấy cũng là nhà cấp bốn, kết cấu giống hệt nhà Ôn Ninh, đều là ba phòng ngủ kèm một phòng khách. Ngoài ra còn dựng thêm bếp và nhà vệ sinh ở hai bên.
Chị La theo quân đội đến đây gần một năm rồi, còn rào một cái chuồng gà ở khoảng sân trống bên cạnh bếp, tự nuôi ba con gà, bên kia thì khai hoang trồng một ít rau, cả cái sân trông náo nhiệt hơn hẳn nhà mới của Ôn Ninh và Lục Thành.
"Em mới đến đây chắc là chưa quen ai, ở đây nhà chúng ta theo quân đội không nhiều lắm, phần lớn đều là người tốt cả."
Chị La cũng chẳng quan tâm đến chồng mình và Lục Thành nữa, kéo Ôn Ninh vào nhà, "Mọi người đều không có việc làm, cả ngày ở nhà cũng chán, nên hay sang nhà nhau nói chuyện phiếm cho vui. Nào nào nào, Đại Mai, Thu Cúc, Quế Phân, xem vợ Tiểu Lục đến rồi này!
Đây là mấy người vợ lính ở gần nhà, nhà các cô ấy cũng ở trong quân khu nhiều năm rồi, quan hệ với Tiểu Lục cũng tốt, em làm quen đi, sau này có việc gì thì nhờ vả lẫn nhau."
Ôn Ninh đương nhiên bằng lòng tiếp nhận ý tốt của chị La, đến một nơi xa lạ, khó khăn nhất chính là làm sao nhanh chóng hòa nhập vào, có chị La dẫn đường, cũng có thể tránh giẫm phải vài cái hố.
Ôn Ninh theo sự giới thiệu của chị La mà gọi người, mấy vị quân tẩu trên giường đất càng thêm phần nhiệt tình.
“Ôi chao! Đây là vợ của Lục đoàn trưởng à! Thật là một cô gái xinh đẹp!”
“Nhanh lại đây ngồi!”
Bốn quân tẩu trên giường đều đã bỏ giày ra khoanh chân ngồi trên đó, vừa cắn hạt dưa vừa đan len trò chuyện, trên bàn đất ở giữa bày một đĩa hạt dưa, đậu phộng còn nhét thêm mấy quả táo tàu.
Chị La vẫy tay với Ôn Ninh: “Lại đây, cứ coi như người nhà, đừng khách sáo. Mọi người cũng vậy, vợ Tiểu Lục mới đến, mọi người có gì giúp đỡ được thì giúp đỡ một tay.”
“Nhất định rồi! Có chuyện gì cứ lên tiếng một câu là được!”
Ôn Ninh thấy chị La đang nói, lập tức cởi giày trèo lên giường đất, còn khoanh hai chân ngồi, dáng vẻ đó, thật sự là thuần thục như đi đường quen.
Trên giường tổng cộng năm người, đều là tư thế như vậy, nhìn đến mức Ôn Ninh trợn tròn đôi mắt hoa đào, trong mắt tràn đầy kinh ngạc, đây... đây cũng quá là không có quy củ rồi.
Nếu là đặt ở triều đại của cô, như vậy là phải bị giáo tập ma ma dùng thước đánh tay, nữ tử là vạn vạn lần không thể ngồi cái tư thế này!
“Lại đây nào, Ninh Ninh!” chị La còn vỗ vỗ chỗ trống dành cho cô mà gọi.
Ôn Ninh lui về sau hai bước, vẻ mặt khó khăn xua tay từ chối: “Hay là...vẫn là thôi đi ạ...”
...
Cùng lúc đó, Lục Thành cùng Hoàng Chính ủy đang nói chuyện ở trong sân, âm thanh mơ hồ từ trong nhà vọng ra xen lẫn tiếng cười sảng khoái, anh vểnh tai nghe ngóng một lúc không nghe thấy giọng nói của Ôn Ninh, một lát sau bỗng nhiên phản ứng lại.
Anh quản cô làm gì?
“Tiểu Lục, bây giờ cậu rốt cuộc cũng đã kết hôn rồi.” Hoàng Chính ủy làm công tác tư tưởng nhiều, bất cứ lúc nào cũng là một bộ dạng lời nói thấm thía, “Tuy nói trước đây cuộc hôn nhân này của cậu là bất đắc dĩ, nhưng đều đã qua rồi. Tôi thấy hôm nay vợ cậu rất tốt, sau này cứ sống cho tốt là được, chuyện trước kia, chúng ta bỏ qua hết đi.”
Ôn Ninh từ nhà mình đi sang nhà bên cạnh một lát đã nghe được đại khái, Hoàng Chính ủy và Lục Thành là đồng đội cũ, từng vào sinh ra tử với nhau, không khác gì anh em ruột thịt, chị La cũng coi anh như em trai ruột.
Năm nay Lục Thành hai mươi sáu tuổi, đặt ở đâu cũng là tuổi nên kết hôn rồi, nhiều người cùng tuổi với anh đã có thể có con chạy lon ton rồi, vậy mà anh vẫn chưa có động tĩnh gì.
Vì chuyện này, Hoàng Chính ủy và chị La đã mai mối cho anh không ít cô gái, nhưng đều không thành.
Bởi vậy, hôm nay nhìn thấy Lục Thành thật sự dẫn vợ về, hai người còn vui hơn ai hết.
Chị La dẫn Ôn Ninh vào nhà, nhà chị ấy cũng là nhà cấp bốn, kết cấu giống hệt nhà Ôn Ninh, đều là ba phòng ngủ kèm một phòng khách. Ngoài ra còn dựng thêm bếp và nhà vệ sinh ở hai bên.
Chị La theo quân đội đến đây gần một năm rồi, còn rào một cái chuồng gà ở khoảng sân trống bên cạnh bếp, tự nuôi ba con gà, bên kia thì khai hoang trồng một ít rau, cả cái sân trông náo nhiệt hơn hẳn nhà mới của Ôn Ninh và Lục Thành.
"Em mới đến đây chắc là chưa quen ai, ở đây nhà chúng ta theo quân đội không nhiều lắm, phần lớn đều là người tốt cả."
Chị La cũng chẳng quan tâm đến chồng mình và Lục Thành nữa, kéo Ôn Ninh vào nhà, "Mọi người đều không có việc làm, cả ngày ở nhà cũng chán, nên hay sang nhà nhau nói chuyện phiếm cho vui. Nào nào nào, Đại Mai, Thu Cúc, Quế Phân, xem vợ Tiểu Lục đến rồi này!
Đây là mấy người vợ lính ở gần nhà, nhà các cô ấy cũng ở trong quân khu nhiều năm rồi, quan hệ với Tiểu Lục cũng tốt, em làm quen đi, sau này có việc gì thì nhờ vả lẫn nhau."
Ôn Ninh đương nhiên bằng lòng tiếp nhận ý tốt của chị La, đến một nơi xa lạ, khó khăn nhất chính là làm sao nhanh chóng hòa nhập vào, có chị La dẫn đường, cũng có thể tránh giẫm phải vài cái hố.
Ôn Ninh theo sự giới thiệu của chị La mà gọi người, mấy vị quân tẩu trên giường đất càng thêm phần nhiệt tình.
“Ôi chao! Đây là vợ của Lục đoàn trưởng à! Thật là một cô gái xinh đẹp!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Nhanh lại đây ngồi!”
Bốn quân tẩu trên giường đều đã bỏ giày ra khoanh chân ngồi trên đó, vừa cắn hạt dưa vừa đan len trò chuyện, trên bàn đất ở giữa bày một đĩa hạt dưa, đậu phộng còn nhét thêm mấy quả táo tàu.
Chị La vẫy tay với Ôn Ninh: “Lại đây, cứ coi như người nhà, đừng khách sáo. Mọi người cũng vậy, vợ Tiểu Lục mới đến, mọi người có gì giúp đỡ được thì giúp đỡ một tay.”
“Nhất định rồi! Có chuyện gì cứ lên tiếng một câu là được!”
Ôn Ninh thấy chị La đang nói, lập tức cởi giày trèo lên giường đất, còn khoanh hai chân ngồi, dáng vẻ đó, thật sự là thuần thục như đi đường quen.
Trên giường tổng cộng năm người, đều là tư thế như vậy, nhìn đến mức Ôn Ninh trợn tròn đôi mắt hoa đào, trong mắt tràn đầy kinh ngạc, đây... đây cũng quá là không có quy củ rồi.
Nếu là đặt ở triều đại của cô, như vậy là phải bị giáo tập ma ma dùng thước đánh tay, nữ tử là vạn vạn lần không thể ngồi cái tư thế này!
“Lại đây nào, Ninh Ninh!” chị La còn vỗ vỗ chỗ trống dành cho cô mà gọi.
Ôn Ninh lui về sau hai bước, vẻ mặt khó khăn xua tay từ chối: “Hay là...vẫn là thôi đi ạ...”
...
Cùng lúc đó, Lục Thành cùng Hoàng Chính ủy đang nói chuyện ở trong sân, âm thanh mơ hồ từ trong nhà vọng ra xen lẫn tiếng cười sảng khoái, anh vểnh tai nghe ngóng một lúc không nghe thấy giọng nói của Ôn Ninh, một lát sau bỗng nhiên phản ứng lại.
Anh quản cô làm gì?
“Tiểu Lục, bây giờ cậu rốt cuộc cũng đã kết hôn rồi.” Hoàng Chính ủy làm công tác tư tưởng nhiều, bất cứ lúc nào cũng là một bộ dạng lời nói thấm thía, “Tuy nói trước đây cuộc hôn nhân này của cậu là bất đắc dĩ, nhưng đều đã qua rồi. Tôi thấy hôm nay vợ cậu rất tốt, sau này cứ sống cho tốt là được, chuyện trước kia, chúng ta bỏ qua hết đi.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro