Xuyên Đến Thập Niên 60, Mỹ Nhân Cổ Đại Gả Cho Quân Ca Cao Lãnh
Chương 10
Thứ Lộ
2024-09-11 15:31:50
Tự an ủi bản thân rằng nơi này cũng không phải là quá tệ, ít nhất nhà họ Ôn đối xử với cô rất tốt, còn có chiếc xe đạp Thống Nhất kia, đúng là thứ mới lạ, nếu có thể cho người nhà nhìn thấy thì tốt biết mấy.
Bên ngoài vang lên một trận ồn ào, tiếng bước chân dồn dập, kèm theo giọng nói lanh lảnh của mẹ Ôn khiến Ôn Ninh giật mình trợn tròn mắt.
“Ninh Ninh, mau ra đây, Lục đoàn trưởng đến rồi!”
Lục đoàn trưởng đến rồi? Ôn Ninh biết, đây chính là người chồng mà nguyên chủ dùng mọi thủ đoạn có được, cũng là người chồng mà cô không hiểu sao lại có.
Trái tim đập thình thịch không ngừng, Ôn Ninh dù sao cũng còn trẻ tuổi, lại sống một mình ở thời đại xa lạ, chưa từng đối mặt với chuyện như thế này, trong thư mấy ngày trước, người này nói muốn đến đón cô đi theo quân đội, theo mạch truyện gốc, sau khi nguyên chủ theo quân đội sẽ từng bước đi đến kết cục tự tìm đường chết.
Mặc dù Ôn Ninh sẽ không làm ra những chuyện ngu xuẩn đó, nhưng cô vạn lần không muốn trở thành vợ chồng với một người đàn ông xa lạ, còn phải theo người ta ta đến nơi cách xa ngàn dặm.
Hít một hơi thật sâu, Ôn Ninh nhẹ nhàng vén rèm cửa sổ lên, nhìn ra bên ngoài qua khung cửa kính, chỉ thấy người nhà họ Ôn đang vây quanh một người đàn ông mặc trang phục màu xanh bước vào nhà chính.
Bộ quần áo đó khác với bộ quần áo vải thô màu xám hoặc màu xanh lam mà những người trong đội sản xuất mặc, chất vải và kiểu dáng đều đẹp hơn, chắc là trang phục đặc trưng của quân nhân.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ôn Ninh chỉ nhìn thấy khoảnh khắc anh ta bước vào nhà chính, thậm chí còn chưa nhìn rõ mặt, chỉ xác định được người đàn ông kia cao lớn, dáng đi rất oai phong.
“Thiết Đản.” Ôn Ninh vẫy tay gọi đứa cháu trai đang hóng chuyện.
Gần đây Thiết Đản rất thân thiết với cô út, bởi vì thỉnh thoảng có thể được cho đồ ăn ngon, thằng bé đương nhiên vui mừng.
“Cô ơi, dượng về rồi, cô không thấy à? Vừa nãy mọi người đều nhìn dượng từ trên chiếc xe to đùng bước xuống, con thấy mặt bà Trương tái mét.”
Dù sao thì bà nội cậu bé và bà ta cũng chẳng ưa gì nhau, Thiết Đản tất nhiên là bênh người nhà mình rồi, huống hồ dượng mình lại là anh hùng, Thiết Đản rất sùng bái dượng.
Ôn Ninh không bận tâm đến lời cậu nhóc, chỉ tay vào nhà chính: “Con đi nghe lén xem họ nói gì, nhất là người đàn ông vừa đến kia.”
Thiết Đản khó hiểu: “Sao cô không tự đi?”
Đó chẳng phải là dượng sao? Trước đây cô út vẫn luôn muốn gả cho dượng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Cô thấy trong người không khỏe, cần nghỉ ngơi thêm chút nữa, con tiện thể nói với bà giúp cô.” Ôn Ninh đuổi Thiết Đản đi nghe lén, còn bản thân thì không vội vàng đến đó.
Xét cho cùng, trong sách có nhắc đến, chồng của nguyên chủ không phải người tầm thường, nghe nói uy nghiêm, tâm tư khó lường. Cô không biết nhiều về thế giới này, về chuyện giữa nguyên chủ và Lục Thành, chỉ sợ sẽ lộ tẩy trước mặt Lục Thành.
Chi bằng nắm rõ tình hình trước, để Thiết Đản đi nghe lén đã.
Trong nhà chính tiếng cười nói rôm rả, một lúc lâu sau mới giải tán, mẹ Ôn dặn dò con trai cả sang nhà đội trưởng mượn thịt heo và bột mì, bảo hai con dâu nấu cơm thiết đãi em rể.
Thiết Đản cũng nhân lúc này lẻn ra báo cáo tình hình.
“Cô út ơi, dượng nói đến đón cô đi theo quân đội, bốn ngày nữa sẽ đi.”
“Bốn ngày nữa đi?” Ôn Ninh giật mình, tình cảnh hiện tại của cô rõ ràng là khó khăn, tự dưng lại có thêm một người chồng, hơn nữa vì là hôn nhân quân nhân nên khó mà ly hôn, cô thà ở lại nhà họ Ôn cũng không muốn rời đi cùng một người đàn ông xa lạ, “Bà nội con đang ở đâu?”
“Bà ra ngoài nói chuyện với mọi người rồi, con vừa nghe bà nói cô út sắp được sống sung sướng rồi.” Thiết Đản chớp chớp mắt, có chút thèm thuồng, “Cô út ơi, cô có thể dẫn con theo cùng được không?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro