Xuyên Đến Thập Niên 60, Mỹ Nhân Cổ Đại Gả Cho Quân Ca Cao Lãnh
Chương 16
Thứ Lộ
2024-09-11 15:31:50
Mặc dù những món ăn trên bàn không thể sánh bằng tay nghề của đầu bếp trong phủ ngày trước, nhưng mong muốn được ăn thịt đã có thể bù đắp tất cả.
Miếng thịt kho tàu mềm mại tan ra trong miệng, Ôn Ninh nhai từng chút một. Dù cho có đói đến đâu, cô vẫn giữ được phong thái của một vị quận chúa, khiến cho chị dâu hai của cô phải kinh ngạc.
Dùng khuỷu tay huých vào chồng mình, cô ấy thì thầm: "Trường Bình, anh nhìn em út anh kìa, giờ đến cả ăn cái gì trông cũng thật đẹp mắt."
Cô ấy cũng chẳng nói rõ là thế nào, chỉ thấy nhìn rất vừa mắt, cứ như tiểu khuê các nhà địa chủ ngày xưa ấy, dáng vẻ ăn uống quá đỗi tao nhã, khác hẳn mọi người, ai nấy đều như hổ đói sói con.
Nhưng trước đây cô ấy từng thấy dáng vẻ ăn uống của Ôn Ninh chẳng đẹp đẽ gì.
“Chắc chắn là vì em rể ở đây, nên em gái mới phải chú ý giữ kẽ đấy.” Ôn anh hai tự cho mình quá hiểu em gái, “Lần đầu anh đến nhà em cũng thế này, chẳng dám thở mạnh, ăn uống kiểu cách vô cùng, chỉ sợ mất mặt thôi.”
Chị dâu hai sáng mắt lên, đúng là thế thật, nhưng nghe chồng nhắc đến chuyện cũ của hai người, gương mặt cô ấy bỗng ửng hồng: “Nhiều người thế này, anh đừng nói mấy chuyện này nữa, ngại chết đi được.”
Ôn Ninh không biết anh chị hai đang thì thầm gì, chỉ lo tập trung ăn thịt.
Lâu lắm rồi không được ăn thịt, mùi thịt thơm phức quá đỗi hấp dẫn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mãi cho đến khi nghe mẹ Ôn nhắc lại chuyện đi theo quân ngũ, cô mới dừng đũa nhìn sang.
“Tiểu Lục này, sao lần nghỉ phép này của con lại ngắn vậy, mẹ còn tưởng con sẽ ở lại thêm một thời gian nữa, Ninh Ninh cũng có thể ở lại thêm mấy ngày.”
Lục Thành đúng là sau khi bình phục chấn thương đã xin nghỉ phép thăm người thân, chỉ có mười ngày, trừ đi thời gian đi đường cả đi cả về, tổng cộng chỉ có tám ngày nghỉ ngơi, anh còn phải ghé về quê thăm họ hàng.
“Nhiệm vụ ở quân đội nặng nề, con phải quay về chờ lệnh ạ.”
Ba Ôn vừa nghe thấy liên quan đến quân đội, lập tức nghiêm túc hẳn lên: “Đó là điều đương nhiên! Phải có quốc rồi mới có gia! Đợi Ninh Ninh qua đó rồi, con cứ yên tâm ở quân đội huấn luyện binh lính, việc nhà có Ninh Ninh lo cho con rồi, con cứ yên tâm!”
Mẹ Ôn vừa nghe thế mí mắt giật giật, chỉ mong con gái có thể quán xuyến việc nhà cho tốt.
Ôn Ninh cũng không từ chối chuyện đi theo quân ngũ, dù sao Đại tướng quân đã đến, cô tự nhiên phải đi theo anh, chỉ là... quán xuyến việc nhà?
Cô thật sự không biết làm.
Sau bữa tối, mẹ Ôn kéo Ôn Ninh sang một bên, bảo con gái dọn dẹp chăn gối, để Lục Thành nghỉ ngơi cùng.
Mặt Ôn Ninh đỏ bừng, cô chưa từng ngủ chung giường với người đàn ông nào, cho dù người này là Đại tướng quân của cô. Hai người ở thời cổ đại cũng chỉ nắm tay, hôn mặt một lần…
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hôm nay vừa gặp Đại tướng quân không nhận ra mình, trong lòng Ôn Ninh không rõ là cảm giác gì, đôi môi anh đào chỉ vừa mấp máy, thì Lục Thành đã đi tới.
“Mẹ, sáng nào con cũng phải dậy sớm chạy bộ tập luyện, không muốn làm phiền mọi người, con thấy nhà còn một phòng trống, con ngủ ở đó là được rồi ạ.”
“Ấy chà, thế thì không được.”
“Không sao đâu ạ.”
Mẹ Ôn và Lục Thành ra chỗ khác nói chuyện, Ôn Ninh nhìn theo bóng lưng rộng rãi của anh bỏ đi, khẽ hừ một tiếng.
Tránh mình như tránh tà ý, cô mới không thèm ngủ chung với anh!
=
Chuyện Lục Thành đến nhà họ Ôn lan truyền nhanh chóng, các xã viên đến xem náo nhiệt rất đông, ngay cả đại đội trưởng cũng đến nhà thăm hỏi.
Dù sao người ta cũng là đoàn trưởng, lại còn là anh hùng đánh giặc, ai ai cũng đều kính trọng.
Ôn Ninh vừa nghe mọi người khen ngợi Lục Thành, vừa nhâm nhi hạt dưa nghe Thiết Đản và Thiết Hoa kể chuyện, say sưa vô cùng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro