Xuyên Đến Thập Niên 60, Mỹ Nhân Cổ Đại Gả Cho Quân Ca Cao Lãnh
Chương 23
Thứ Lộ
2024-09-11 15:31:50
Lục Thành bị người phụ nữ này giở trò sàm sỡ giữa ban ngày ban mặt, sắc mặt liền đen lại, vừa định mở miệng mắng mỏ thì thấy cô nhanh chóng rụt tay lại.
“Tối qua mẹ bảo em đi lấy hỷ, anh là đàn ông con trai không tiện đi, thôi thì, tay em đã dính hỷ khí rồi, bây giờ truyền cho anh nè.” Ôn Ninh ngẩng cằm lên, đôi mắt đẹp long lanh ánh lên vẻ tinh quái, “Anh cố lên, tranh thủ trong vòng một tháng tự mình sinh cho mẹ một đứa cháu trai bụ bẫm nhé!”
Lục Thành: “…”
——
Tuy mới đến nhà họ Ôn được vài ngày, nhưng Lục Thành đã tinh ý nhận ra sự thay đổi của Ôn Ninh.
Năm ngoái bị cô ta bày mưu tính kế ép gả, trong lòng người con gái này chất chứa nhiều tâm sự, đôi mắt đục ngầu toàn là toan tính. Tuy nhiên, Lục Thành cũng nhận ra được, đằng sau sự toan tính ấy là nỗi sợ hãi của Ôn Ninh đối với mình.
Năm ngoái Ôn Ninh được mẹ anh trước lúc lâm chung dặn dò, lại thêm mưu mô thủ đoạn bám riết lấy mình.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Từ chỗ không muốn làm lỡ dở đối phương, Lục Thành dần dần chuyển sang chán ghét Ôn Ninh.
Nhưng hiện tại thanh danh của cô gái nhà người ta đã bị tổn hại, lại luôn miệng nói thích mình, trong tình cảnh này, nếu mình không chịu trách nhiệm thì cô sẽ nhảy sông tự vẫn mất. Nghĩ đến ơn tình của nhà họ Ôn đối với mẹ mình, thêm vào đó là tình thế bắt buộc, cuối cùng Lục Thành đành gật đầu đồng ý. Cuộc hôn nhân vốn không tình nguyện ấy bỗng chốc được ấn định.
Chỉ là vào đúng ngày cưới, Lục Thành nhận được thông báo khẩn cấp, quân địch có dấu hiệu xâm phạm biên giới, liên quan đến an nguy quốc gia, anh phải lập tức rời đi trở về đơn vị.
Dù sao thì, việc chú rể bỏ đi ngay trong ngày cưới đối với cô dâu quả thực là không công bằng, anh giải thích tình hình với ba mẹ Ôn, đồng thời hứa hẹn sau khi hoàn thành nhiệm vụ sẽ quay lại đón Ôn Ninh đi theo quân ngũ.
Chỉ là vào lúc cuối cùng, khi chuẩn bị vào phòng để nói rõ mọi chuyện với Ôn Ninh, anh lại vô tình nghe được cuộc trò chuyện giữa cô và người bạn hàng xóm là Tưởng Dung.
Ôn Ninh lúc đó nói: “Thật ra tôi không thích Lục phó đoàn trưởng chút nào, nhìn thấy anh ta là tôi sợ rồi, người đâu mà trông dữ tợn thế, nhưng nghe nói anh ta là phó đoàn trưởng, tôi mà gả cho anh ta là có thể làm phu nhân phó đoàn trưởng! Sau này tha hồ mà sống sung sướng! Bây giờ tôi nhảy sông cho anh ta cứu, dù sao thì tôi cũng nói là bị anh ta nhìn thấy rồi, bám riết lấy anh ta, anh ta mà không cưới tôi thì tôi sẽ giả chết…”
Tưởng Dung cũng hùa theo khuyên thêm vài câu, Ôn Ninh vẫn vênh váo tự đắc về khả năng tính toán thành công của mình, hoàn toàn không phát hiện ra Lục Thành đang đứng ở cửa.
Từng câu từng chữ được tính toán kỹ lưỡng rồi thốt ra, sắc mặt Lục Thành dần lạnh lẽo, cảm thấy gương mặt ấy càng lúc càng trở nên đáng ghét.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lục Thành của một năm trước xoay người rời đi, lao ra chiến trường.
Lục Thành của một năm sau trở về nhà họ Ôn, lại phát hiện ra Ôn Ninh của hiện tại đã thay đổi rồi.
Nói năng, cư xử với mình đều toát lên vẻ không hề sợ sệt, còn có phần táo bạo. Thậm chí còn có vài lần động tay động chân.
Lục Thành nhíu mày trầm tư, trên khuôn mặt cứng rắn hiện lên vẻ nghi hoặc.
Tại sao thái độ của một người đối với mình lại đột ngột thay đổi lớn như vậy?
…
Ăn cơm tối xong, Ôn Ninh lại bị mẹ Ôn kéo vào phòng, nghĩ đến việc con gái sắp phải đi xa, lần này đi không phải là chuyện mười ngày nửa tháng, có khi phải vài năm mới được về một lần.
Mẹ Ôn lo lắng không yên.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro