Xuyên Đến Thập Niên 60, Mỹ Nhân Cổ Đại Gả Cho Quân Ca Cao Lãnh

Chương 8

Thứ Lộ

2024-09-11 15:31:50

 

Nguyên chủ đối xử không tốt với những người khác, nhưng lại xem Tưởng Dung như bạn bè thật sự.

 

“Là con bé nhà họ Ôn đấy à, bình thường cháu với Tưởng Dung chơi thân nhất, lần này Tưởng Dung gả cho tiểu đoàn trưởng, cháu phải tặng quà gì cho ra trò đấy nhé.” Mấy người đến xem náo nhiệt đang cầm kẹo Tưởng Dung phát cho, trêu chọc Ôn Ninh.

 

Dù sao thì quân nhân mà Ôn Ninh kết hôn đã cả năm trời không thấy bóng dáng, còn bên Tưởng Dung lại vui vẻ rộn ràng, hai người đứng cạnh nhau là có thể nhìn ra được sau này ai sống sung sướng hơn.

 

“Dì Lý này, dì đừng nói vậy, Ninh Ninh đến dự hôn lễ của con là con vui lắm rồi.” Tưởng Dung nhìn Ôn Ninh, trong lòng dấy lên chút nghi hoặc khi bắt gặp ánh mắt có phần xa lạ của cô, nhưng cô ta cũng không kịp nghĩ nhiều, “Chỉ tiếc là chồng của Ninh Ninh không có ở đây, không thì mọi người cùng vui chung vui thì tốt biết mấy.”

 

Vừa dứt lời, Tưởng Dung đã vội vàng nuốt nước bọt, trên mặt lộ vẻ hối lỗi: “Ninh Ninh à, cô đừng hiểu lầm, ý tôi là cô không cần tặng gì đâu, cô cũng không dễ dàng gì.”

 

Mấy bà thím xung quanh nghe vậy liền khen ngợi Tưởng Dung tốt bụng.

 

Tưởng Dung quá hiểu tính tình Ôn Ninh, với tính cách của Ôn Ninh mà cô ta biết, chắc chắn sẽ không nhận ra ẩn ý trong lời nói của cô ta.

 

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Đúng là đồ ngốc, một chạm là nổ.

 

Ôn Ninh nghe những lời âm dương quái khí của Tưởng Dung, tai cô có chút khó chịu, chậm rãi đi tới trước mặt Tưởng Dung: “Tôi tất nhiên không cần tặng gì. Trước kia cô từ chỗ tôi đã lấy biết bao nhiêu thứ rồi, tôi phải đợi ba năm mới có được bốn thước phiếu vải, định may bộ quần áo mới, thế mà bị cô lấy mất, chính là bộ y phục đỏ mà cô đang mặc trên người đấy”.

“Rồi thì nhà tôi vất vả lắm mới có được ít đường đỏ, cũng bị cô lấy mất… Chưa kể đến dây buộc tóc, kẹp tóc, à đúng rồi, cái kẹp tóc kẻ caro trên đầu cô hiện tại cũng là do tôi mua, thứ nào cũng là đồ tốt, đều bị cô lấy đi hết, bây giờ tôi tất nhiên là không tặng nổi món đồ nào ra hồn rồi.”

 

“Tôi…” Tưởng Dung kinh ngạc, không ngờ Ôn Ninh lại vạch trần chuyện này trước mặt mọi người, nhất thời không kịp trở tay, “Ninh Ninh, cô đang nói gì vậy?”

 

“Cái gì? Mấy thứ đó đều là do con bé nhà họ Ôn tặng sao?” Mọi người đến để chung vui, nào ngờ lại được nghe chuyện bát quái, ai nấy đều sáng mắt lên.

 

“Không có, không có.”

 

Ôn Ninh khẽ hừ một tiếng, thản nhiên nói: “Bộ quần áo này chẳng phải là dùng phiếu vải của tôi để may sao?”

 

“Đúng là vậy, nhưng mà…” Tưởng Dung không muốn để người trong đại đội nghe thấy, định giải thích một câu thì thấy người đàn ông của mình đã đi tới.

 

Tiểu đoàn trưởng Tần Vũ nghe thấy động tĩnh, liền đi tới hỏi: “Dung Dung, có chuyện gì vậy?”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


 

Ôn Ninh lại nhanh miệng đáp: “Là tiểu đoàn trưởng Tần phải không? Vợ anh, Tưởng Dung, mượn phiếu vải, phiếu đường, kẹp tóc, dây buộc tóc của tôi để trang điểm đấy, tôi đang khen cô ấy xinh đẹp đây.”

 

Sắc mặt Tưởng Dung sa sầm, đây là muốn bôi nhọ cô ta thành cái dạng gì đây! Tần Vũ mà biết được thì sẽ nghĩ gì về cô ta!

 

Tưởng Dung trừng mắt nhìn Ôn Ninh, chỉ muốn bịt miệng cô lại: “Ôn Ninh, tôi sẽ trả lại cho cô, cô còn việc gì thì về trước đi.”

 

“Được rồi, nhớ nhanh lên đấy.” Đột nhiên kiếm lại được một đống phiếu quý giá, nụ cười của Ôn Ninh càng thêm rạng rỡ, vừa xoay người đi được hai bước thì lại quay đầu lại, “Phiếu vải là loại vải tốt nhất đấy, đừng có lấy nhầm.”

 

Làn da của cô rất nhạy cảm, mặc vải thô ráp sẽ khó chịu.

 

……

 

Ba ngày sau, sáng sớm tinh mơ, khi ánh bình minh vừa ló rạng, trước cửa nhà họ Trương đã vang lên tiếng pháo nổ rẹt rẹt.

Tưởng Dung đi lấy chồng.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Đến Thập Niên 60, Mỹ Nhân Cổ Đại Gả Cho Quân Ca Cao Lãnh

Số ký tự: 0