Xuyên Đến Thập Niên 70: Kiều Khí Thanh Niên Trí Thức Mang Không Gian Dưỡng Tam Oa
Chương 5
2024-11-22 18:14:01
Đi đầu là cô bé xanh xao vàng vọt, tóc vàng khè, nhìn là biết rất thiếu dinh dương, cô bé sợ sệt nhìn Lý Thính Vân nói: “Mẹ, con cùng em trai đi cắt cỏ heo đã trở lại.”
Lý Thính Vân nhìn sang cậu bé nhỏ hơn, nó trông cũng không khỏe mạnh gì hơn chị mình, gầy gò, yếu ớt, chẳng giống một đứa trẻ bốn tuổi chút nào.
Cô chưa từng có con, nên không biết ở chung với bọn trẻ như thế nào. Lý Thính Vân duỗi tay, cố gắng mỉm cười, định xoa đầu Đại Oa. Không ngờ, vừa thấy cô giơ tay, mắt Đại Oa lập tức ánh lên vẻ sợ hãi, không nhịn được lùi lại một bước. Nhìn sang Nhị Oa, cậu bé cũng có dáng vẻ run rẩy tương tự, thân hình bé nhỏ không ngừng run lên.
Lý Thính Vân suy nghĩ một chút, liền hiểu rõ. Nguyên chủ không hài lòng khi kết hôn cùng Dịch Dương, nên cũng không thích bá đứa nhỏ này. Đối với Đại Oa và Nhị Oa, cô ta thường xuyên đánh mắng, tạo nên phản xạ mỗi khi thấy cô giơ tay, chúng liền phản xạ có điều kiện là trốn.
Cố tình, nguyên chủ thấy chúng trốn lại càng tức giận, không cho chúng trốn, nếu không sẽ bị đánh nặng hơn.
Trẻ con thường có bản năng gần gũi mẹ, dù Đại Oa và Nhị Oa sợ hãi, nhưng vẫn vô thức tìm đến mẹ, thế mà không đổi được sự yêu thương.
Đại oa dù nhỏ tuổi nhưng lại rất hiểu chuyện. Sáng sớm đã dẫn Nhị Oa đi cắt cỏ heo, mỗi ngày chỉ kiếm được một công điểm.
Lý Thính Vân không khỏi xót xa, rút tay lại và nói: "Đại Oa, con dẫn em đi rửa tay đi."
Hai đứa nhỏ đều dơ bẩn, quần áo thì đã không còn nhận ra được màu sắc ban đầu vì quá bẩn. Đại Oa ngoan ngoãn gật đầu, dẫn Nhị Oa ra giếng, kéo nước để rửa tay.
Nguyên chủ ngoài khoản tiền cha mẹ để lại, còn có lương của Dịch Dương và cả tiền trợ cấp sau khi anh hy sinh, thực ra không thiếu ăn thiếu mặc. Nhưng vì cô ta luôn muốn quay lại thành phố với Từ Phong, nên không nỡ chi tiền cho ba đứa con.
Nhìn Đại Oa dắt tay Nhị Oa đi rửa tay, Lý Thính Vân thấy Tam Oa đã ngủ say, nhẹ nhàng đặt bé xuống giường, sau đó bước vào bếp xem xét tình hình.
Phòng bếp cùng phòng ngủ giống nhau, đều không có đồ gì cả, cũng không có đồ ăn. Dưới đất đầy dầu mỡ, nước trong chum thì đầy bụi, còn bếp lò thì bám đầy những thứ đen sì chẳng rõ là gì.
Lý Thính Vân vốn định nấu cơm, nhưng nhìn thấy tình cảnh này, cô chỉ thở dài. Trưa nay tạm thời ăn đồ sẵn, chiều cô sẽ dọn dẹp nhà cửa rồi mới dùng bếp.
Từ trong không gian lấy ra đồ mà mấy ngày hôm trước tích trữ, gồm sườn heo chua ngọt, rau ngó xuân, còn có tảo tía canh trứng, lại đem nồi cơm điện đơm ra ba chén cơm.
Đem đồ ăn đều đặt ở trên bàn trong phòng khách, Lý Thính Vân quay ra bên ngoài hô một tiếng: “Ăn cơm.”
Đồ ăn đã chuẩn bị từ mấy ngày trước nhưng vẫn còn nóng hổi, mùi thơm nức mũi.
Nhưng đợi một lúc lâu vẫn không thấy Đại Oa và Nhị Oa vào, Lý Thính Vân thấy lạ, bèn đi ra ngoài xem. Cô thấy Đại Oa và Nhị Oa đứng ở hành lang, tròn mắt nhìn cô, không dám nhúc nhích.
Lý Thính Vân nhìn sang cậu bé nhỏ hơn, nó trông cũng không khỏe mạnh gì hơn chị mình, gầy gò, yếu ớt, chẳng giống một đứa trẻ bốn tuổi chút nào.
Cô chưa từng có con, nên không biết ở chung với bọn trẻ như thế nào. Lý Thính Vân duỗi tay, cố gắng mỉm cười, định xoa đầu Đại Oa. Không ngờ, vừa thấy cô giơ tay, mắt Đại Oa lập tức ánh lên vẻ sợ hãi, không nhịn được lùi lại một bước. Nhìn sang Nhị Oa, cậu bé cũng có dáng vẻ run rẩy tương tự, thân hình bé nhỏ không ngừng run lên.
Lý Thính Vân suy nghĩ một chút, liền hiểu rõ. Nguyên chủ không hài lòng khi kết hôn cùng Dịch Dương, nên cũng không thích bá đứa nhỏ này. Đối với Đại Oa và Nhị Oa, cô ta thường xuyên đánh mắng, tạo nên phản xạ mỗi khi thấy cô giơ tay, chúng liền phản xạ có điều kiện là trốn.
Cố tình, nguyên chủ thấy chúng trốn lại càng tức giận, không cho chúng trốn, nếu không sẽ bị đánh nặng hơn.
Trẻ con thường có bản năng gần gũi mẹ, dù Đại Oa và Nhị Oa sợ hãi, nhưng vẫn vô thức tìm đến mẹ, thế mà không đổi được sự yêu thương.
Đại oa dù nhỏ tuổi nhưng lại rất hiểu chuyện. Sáng sớm đã dẫn Nhị Oa đi cắt cỏ heo, mỗi ngày chỉ kiếm được một công điểm.
Lý Thính Vân không khỏi xót xa, rút tay lại và nói: "Đại Oa, con dẫn em đi rửa tay đi."
Hai đứa nhỏ đều dơ bẩn, quần áo thì đã không còn nhận ra được màu sắc ban đầu vì quá bẩn. Đại Oa ngoan ngoãn gật đầu, dẫn Nhị Oa ra giếng, kéo nước để rửa tay.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nguyên chủ ngoài khoản tiền cha mẹ để lại, còn có lương của Dịch Dương và cả tiền trợ cấp sau khi anh hy sinh, thực ra không thiếu ăn thiếu mặc. Nhưng vì cô ta luôn muốn quay lại thành phố với Từ Phong, nên không nỡ chi tiền cho ba đứa con.
Nhìn Đại Oa dắt tay Nhị Oa đi rửa tay, Lý Thính Vân thấy Tam Oa đã ngủ say, nhẹ nhàng đặt bé xuống giường, sau đó bước vào bếp xem xét tình hình.
Phòng bếp cùng phòng ngủ giống nhau, đều không có đồ gì cả, cũng không có đồ ăn. Dưới đất đầy dầu mỡ, nước trong chum thì đầy bụi, còn bếp lò thì bám đầy những thứ đen sì chẳng rõ là gì.
Lý Thính Vân vốn định nấu cơm, nhưng nhìn thấy tình cảnh này, cô chỉ thở dài. Trưa nay tạm thời ăn đồ sẵn, chiều cô sẽ dọn dẹp nhà cửa rồi mới dùng bếp.
Từ trong không gian lấy ra đồ mà mấy ngày hôm trước tích trữ, gồm sườn heo chua ngọt, rau ngó xuân, còn có tảo tía canh trứng, lại đem nồi cơm điện đơm ra ba chén cơm.
Đem đồ ăn đều đặt ở trên bàn trong phòng khách, Lý Thính Vân quay ra bên ngoài hô một tiếng: “Ăn cơm.”
Đồ ăn đã chuẩn bị từ mấy ngày trước nhưng vẫn còn nóng hổi, mùi thơm nức mũi.
Nhưng đợi một lúc lâu vẫn không thấy Đại Oa và Nhị Oa vào, Lý Thính Vân thấy lạ, bèn đi ra ngoài xem. Cô thấy Đại Oa và Nhị Oa đứng ở hành lang, tròn mắt nhìn cô, không dám nhúc nhích.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro