Xuyên Đến Thập Niên 70: Mang Theo Hệ Thống Đánh Dấu Phát Tài
Thêm Đồ Trong P...
2024-08-05 23:55:48
Diệc Thanh Thanh nghe thấy thế cảm thấy may mắn sáng nay mình đến nhà đại đội trưởng, làm thân với bảo bối như thím Quế Hoa.
Cô còn tưởng mình cần ngày mai đến huyện thành mua nồi nấu mới có cơm nóng để ăn, nồi sắt có lỗ nhỏ không có gì đáng ngại, còn có lu nước nữa, giải quyết được vấn đề dùng nước của cô, quả thực sướng muốn chết.
Phiếu trên người cô một phần là Triệu Hương Lan chuẩn bị, một phần đến từ món quà lớn dành cho thanh niên trí thức.
Trong đó Triệu Hương Lan chuẩn bị cho cô nhiều hơn chút.
Sáng hôm nay cô sắp xếp lại một lần, ngoại trừ phiếu gạo phiếu thịt phiếu kẹo phiếu đồ ăn có định mức ra, còn có đồ dùng hàng ngày như kem đánh răng xà phòng cũng có định mức, thaamj chí phiếu phích nước nóng và phiếu đèn pin, tiền khoảng 200 tệ, Diệc Thanh Thanh nghiêm trọng hoài nghi mẹ cô đưa hết của cải cho cô.
…
Trong túi Triệu Hương Lan nhét cho cô ngoại trừ đồ ăn, hạn sử dụng đều ngắn hơn phần quà lớn dành cho thanh niên trí thức một chút.
Hơn nữa không phải đánh dấu nhận được không thể đặt vào trong hệ thống, đổi mấy phiếu cũng không sao.
Phiếu này cô tương đối nhiều, đồng thời tương đối thực dụng đối với thím Quế Hoa hẳn là phiếu vải.
Lúc trước cô đánh dấu nhận được cuộn vải, có thể sử dụng được lâu dài.
Hôm nay thím Quế Hoa cũng vô cùng tận tâm, Diệc Thanh Thanh cảm thấy nửa cân đường đỏ tặng lúc sáng xem như tặng có giá trị, làm thân với bà ấy cũng là chuyện tốt.
Cô suy nghĩ chỉ trong nháy mắt, dưới cái nhìn của Lâm Quế Hoa thì Diệc Thanh Thanh không chút nghĩ ngợi đã nói:
“Thím, cháu biết thím là người tốt, suy nghĩ cho cháu nên cháu không khách sáo với thím nữa. Cháu thật sự rất cần chảo và lu nước mà thím nói, những phiếu mà thím nói cháu đều có, trong đó phiếu vải nhiều nhất. Hơn nữa mẹ cháu sợ cháu không chịu dùng, nên cho cháu hạn sử dụng chỉ có vừa vặn hai tháng, phải nhanh chóng dùng hết. Nếu thím không chê mà nói, chúng ta đổi đi ạ.”
Lâm Quế Hoa vừa nghe thấy những lời này, cảm thấy những lời chồng bà ấy nói hôm qua không sai.
Thanh niên trí thức Tiểu Diệc này miệng ngọt, còn là người sảng khoái, chẳng trách một cô bé như vậy được sủng ái ở nhà, nếu là con gái của bà ấy bà ấy cũng thích.
“Không ngại không ngại, đổi phiếu vải đi, cháu xem bảy thước thế nào? Vừa vặn làm quần áo mới cho chú Hữu Điền cháu.” Sau khi Lâm Quế Hoa nói xong vẫn hơi ngượng ngùng.
Đồ cũ để đó không dùng bán như vậy là hơi cao, nhưng mà lu nước và chảo sắt của bà ấy thật sự rất tốt, chẳng qua cả gia đình dùng thì hơi nhỏ, mới để đó.
Một mình thanh niên trí thức Tiểu Diệc dùng thì vừa vặn, mua mới vải bảy thước cũng không mua được.
“Không thành vấn đề.” Diệc Thanh Thanh sảng khoái đồng ý.
Bên ngoài hội trường lớn có một giếng nước, nhưng hội trường lớn quá sâu quá dài, cô lại ở sát vị trí bên trong, múc nước không tiện lắm, co lu để nước cũng bớt đi rất nhiều việc.
Chảo sát cũng là đồ cô cần gấp, không biết mua nồi có cần phiếu hay không.
Không cần còn đỡ, nếu cần cô nhất thời không biết đi đâu tìm, còn phải chạy tới huyện thành mới được.
“Haizz, như vậy là thím chiếm tiện nghi của cháu rồi, lát nữa thím tìm người chuyển đến cho cháu.” Lâm Quế Hoa nói.
“Đâu có, cháu còn phải cảm ơn thím ấy chứ, nếu không có thím có khả năng hôm nay cháu không nấu được. Thím còn giao tới tận nhà, tiện hơn cháu đến huyện thành mua nhiều.” Diệc Thanh Thanh cười nói.
Lâm Quế Hoa càng nhìn thanh niên trí thức Tiểu Diệc càng thuận mắt, làm việc càng thêm tận tâm.
Lại giới thiệu cho cô một người xây bếp sửa mái ngói ở thôn Hưởng Thủy, 1 cân bột mì cao lương mời ông ấy hôm nay tan làm đến giúp cô.
Cuối cùng càng tự mình đảm bảo, giới thiệu cô cho một thợ mộc.
Lão thợ mộc là ông cụ có bối phận cao nhất Triệu Thị, con trai tham gia quân ngũ hi sinh, hiện giờ ông ấy sống một mình, không thể làm việc, dựa vào tay nghề làm ít đồ cho người trong thôn kiếm đồ ăn, ngoại trừ người đáng tin trong thôn thì không nhận việc khác.
Ông ấy ở cách khu thanh niên trí thức rất gần.
Vừa đến cửa, Diệc Thanh Thanh thấy được một đánh dấu.
Cô còn tưởng mình cần ngày mai đến huyện thành mua nồi nấu mới có cơm nóng để ăn, nồi sắt có lỗ nhỏ không có gì đáng ngại, còn có lu nước nữa, giải quyết được vấn đề dùng nước của cô, quả thực sướng muốn chết.
Phiếu trên người cô một phần là Triệu Hương Lan chuẩn bị, một phần đến từ món quà lớn dành cho thanh niên trí thức.
Trong đó Triệu Hương Lan chuẩn bị cho cô nhiều hơn chút.
Sáng hôm nay cô sắp xếp lại một lần, ngoại trừ phiếu gạo phiếu thịt phiếu kẹo phiếu đồ ăn có định mức ra, còn có đồ dùng hàng ngày như kem đánh răng xà phòng cũng có định mức, thaamj chí phiếu phích nước nóng và phiếu đèn pin, tiền khoảng 200 tệ, Diệc Thanh Thanh nghiêm trọng hoài nghi mẹ cô đưa hết của cải cho cô.
…
Trong túi Triệu Hương Lan nhét cho cô ngoại trừ đồ ăn, hạn sử dụng đều ngắn hơn phần quà lớn dành cho thanh niên trí thức một chút.
Hơn nữa không phải đánh dấu nhận được không thể đặt vào trong hệ thống, đổi mấy phiếu cũng không sao.
Phiếu này cô tương đối nhiều, đồng thời tương đối thực dụng đối với thím Quế Hoa hẳn là phiếu vải.
Lúc trước cô đánh dấu nhận được cuộn vải, có thể sử dụng được lâu dài.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hôm nay thím Quế Hoa cũng vô cùng tận tâm, Diệc Thanh Thanh cảm thấy nửa cân đường đỏ tặng lúc sáng xem như tặng có giá trị, làm thân với bà ấy cũng là chuyện tốt.
Cô suy nghĩ chỉ trong nháy mắt, dưới cái nhìn của Lâm Quế Hoa thì Diệc Thanh Thanh không chút nghĩ ngợi đã nói:
“Thím, cháu biết thím là người tốt, suy nghĩ cho cháu nên cháu không khách sáo với thím nữa. Cháu thật sự rất cần chảo và lu nước mà thím nói, những phiếu mà thím nói cháu đều có, trong đó phiếu vải nhiều nhất. Hơn nữa mẹ cháu sợ cháu không chịu dùng, nên cho cháu hạn sử dụng chỉ có vừa vặn hai tháng, phải nhanh chóng dùng hết. Nếu thím không chê mà nói, chúng ta đổi đi ạ.”
Lâm Quế Hoa vừa nghe thấy những lời này, cảm thấy những lời chồng bà ấy nói hôm qua không sai.
Thanh niên trí thức Tiểu Diệc này miệng ngọt, còn là người sảng khoái, chẳng trách một cô bé như vậy được sủng ái ở nhà, nếu là con gái của bà ấy bà ấy cũng thích.
“Không ngại không ngại, đổi phiếu vải đi, cháu xem bảy thước thế nào? Vừa vặn làm quần áo mới cho chú Hữu Điền cháu.” Sau khi Lâm Quế Hoa nói xong vẫn hơi ngượng ngùng.
Đồ cũ để đó không dùng bán như vậy là hơi cao, nhưng mà lu nước và chảo sắt của bà ấy thật sự rất tốt, chẳng qua cả gia đình dùng thì hơi nhỏ, mới để đó.
Một mình thanh niên trí thức Tiểu Diệc dùng thì vừa vặn, mua mới vải bảy thước cũng không mua được.
“Không thành vấn đề.” Diệc Thanh Thanh sảng khoái đồng ý.
Bên ngoài hội trường lớn có một giếng nước, nhưng hội trường lớn quá sâu quá dài, cô lại ở sát vị trí bên trong, múc nước không tiện lắm, co lu để nước cũng bớt đi rất nhiều việc.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chảo sát cũng là đồ cô cần gấp, không biết mua nồi có cần phiếu hay không.
Không cần còn đỡ, nếu cần cô nhất thời không biết đi đâu tìm, còn phải chạy tới huyện thành mới được.
“Haizz, như vậy là thím chiếm tiện nghi của cháu rồi, lát nữa thím tìm người chuyển đến cho cháu.” Lâm Quế Hoa nói.
“Đâu có, cháu còn phải cảm ơn thím ấy chứ, nếu không có thím có khả năng hôm nay cháu không nấu được. Thím còn giao tới tận nhà, tiện hơn cháu đến huyện thành mua nhiều.” Diệc Thanh Thanh cười nói.
Lâm Quế Hoa càng nhìn thanh niên trí thức Tiểu Diệc càng thuận mắt, làm việc càng thêm tận tâm.
Lại giới thiệu cho cô một người xây bếp sửa mái ngói ở thôn Hưởng Thủy, 1 cân bột mì cao lương mời ông ấy hôm nay tan làm đến giúp cô.
Cuối cùng càng tự mình đảm bảo, giới thiệu cô cho một thợ mộc.
Lão thợ mộc là ông cụ có bối phận cao nhất Triệu Thị, con trai tham gia quân ngũ hi sinh, hiện giờ ông ấy sống một mình, không thể làm việc, dựa vào tay nghề làm ít đồ cho người trong thôn kiếm đồ ăn, ngoại trừ người đáng tin trong thôn thì không nhận việc khác.
Ông ấy ở cách khu thanh niên trí thức rất gần.
Vừa đến cửa, Diệc Thanh Thanh thấy được một đánh dấu.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro