Xuyên Đến Thập Niên 70: Mang Theo Hệ Thống Đánh Dấu Phát Tài

Trong Phòng Cô...

2024-08-05 23:55:48

Tuy cho tới bây giờ thôn dân thôn Hưởng Thủy mà cô gặp đều rất thuần phác, nhưng hiện giờ mỗi nhà đều khó khăn, cho dù là ai cũng không vô duyên vô cớ giúp người khác, cầu người ta giúp đỡ vẫn phải mang theo thành ý mới được.

“Hả? Trong phòng cô thu dọn xong rồi ư?” Tiền Lai Lai thấy được cửa sổ giấy bóng kính của cô.

Diệc Thanh Thanh gật đầu:

“Đã làm xong, cuối cùng cũng có chút dáng vẻ có người sinh sống. Hiện giờ tôi lôi thôi muốn chết, phơi ít nước, đang định lau sạch sẽ ngủ một giấc!”

Tiền Lai Lai sờ đầu tóc mình, đã giống y như mì sợi rồi, cũng nói:

“Cô nhắc tôi mới nhớ, tôi cũng phải phơi ít nước. Mấy ngày rồi không rửa mặt chải đầu, tôi cảm thấy mình sắp bốc mùi rồi. Đúng rồi, ngày mai tôi định tới huyện thành một chuyến, còn thiếu mấy thứ cô đi không?”

Diệc Thanh Thanh nghĩ một lát, cũng gật đầu:

“Tôi muốn đi mua xe đạp, còn phải mua dao phay, dầu muối tương dấm cũng không có, ngày kia phải bắt đầu đi làm, phải chuẩn bị đầy đủ.”

Du sao sáng sớm cô đã định mua một chiếc xe đạp, bây giờ nói ra cũng không sao.

“Xe đạp?” Tiền Lai Lai đánh giá cô từ đầu tới chân một lần: “Tôi còn tưởng Trịnh Hiểu Long và Trần Chí Hòa xem như là trong nhà có tiền có thế, không nghĩ tới cô cũng lợi hại, ngay cả xe đạp cũng có thể mua nhanh như vậy, quả nhiên được sủng ái vẫn có khác biệt! Ngày mai tôi mời cô đến Tiệm Cơm Quốc Doanh ăn một bữa ngon, cô có thể chở đồ về giúp tôi không? Cô có xe, tôi có thể một lần mua nhiều một chút.”

“Được, vậy ngày mai tôi không khách sáo nhé.” Diệc Thanh Thanh đồng ý, cô cần mua đều là mấy thứ nhỏ như xà phòng, kem đánh răng, không chiếm được quá nhiều chỗ, còn có thể ăn một bữa cơm miễn phí, không lỗ.

“Vậy quyết định như thế nhé, tôi đi dọn dẹp trong phòng đây!” Tiền Lai Lai nói xong thì chạy về phòng.

Người ta có xe đạp còn nỗ lực như thế, cô ấy cũng phải nên cố gắng một chút, khiến cuộc sống trở nên tốt đẹp hơn!

Diệc Thanh Thanh thấy cô ấy đột nhiên tràn ngập nhiệt tình rời đi, lắc đầu, bưng chậu nước vào nhà khóa cửa lại.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Kéo rèm ra lau sạch sẽ mình một lần, thay quần áo sạch sẽ, lau tóc rồi đi ra cửa đổ nước.



Diệc Thanh Thanh đi ra ngoài thì thấy Vân Cô Viễn đang ngồi xổm rửa tay, cô nhìn thoáng qua tay dính đầy đất đỏ của anh:

“Anh làm gì thế?”

“Xây bếp…” Vân Cô Viễn nói.

Diệc Thanh Thanh kinh ngạc, người này giỏi như vậy ư?

“Tôi có thể nhìn xem không?” Cô thật sự tò mò, người này không giống trong nhà rất nghèo, sao còn biết làm mấy chuyện này?

Vân Cô Viễn gật đầu, tránh ra một chút.

Diệc Thanh Thanh liếc thấy được cái bếp như dùng thước đo ra, có quy tắc dị thường.

Đột nhiên cô cảm thấy tay nghề của chú Hữu Điền không còn tốt nữa.

Thuận tiện thấy được trong phòng Vân Cô Viễn cũng to không khác mấy, anh dán đầy báo lên tường ngay sát giường đất.

Trên giường cũng lót chiếu, thoạt nhìn cũng là mua từ nhà thím Đông Mai, cũng có một bộ bàn ghế giống với trong phòng cô, trên bàn bày ít sách.

Trong phòng cũng đã dọn dẹp gần xong.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Bếp của anh xây thật đẹp.” Diệc Thanh Thanh tán thưởng: “Sao anh còn biết xây bếp vậy?”

“Trước đây nhìn người khác làm, cho nên biết.” Vân Cô Viễn rửa sạch tay, sau đó đứng dậy.

Diệc Thanh Thanh nghe thấy những lời này của anh thì rất muốn khen anh một câu đại sư Versailles, khen ngợi anh thêm mấy câu thì tính toán tiếp tục đi đổ nước.

Đi hai bước cảm thấy không đúng, quay đầu lại nhìn thì thấy Vân Cô Viễn đi theo sau mình, nhìn thấy chậu trong tay anh Diệc Thanh Thanh hiểu rõ anh cũng đi đổ nước bẩn.

Đi theo sau cô, cuối cùng Vân Cô Viễn không cần ánh mắt lảng tránh nữa.

Không biết từ khi nào, anh luôn không nhịn được đặt lực chú ý lên người cô.

Có lẽ là bị cô đưa cho hạt dưa mà mình không thích mấy lần, có lẽ là khi tặng kẹo mình thích ăn cho cô, cô lại chia cho người khác.

Có lẽ là khi ở trên xe bus, cô bị chen lấn dựa gần vào anh.

Có lẽ là khi cô ngồi xổm xuống nói chuyện với đại đội trưởng.

Lại có lẽ là tối qua khi quét dọn căn phòng.

Sáng hôm nay khi nhìn cô đi múc nước.

Hay là như bây giờ, cô mới tắm xong cả người mịn màng, khi đi ngang qua bên cạnh anh, anh ngửi được mùi thơm của cơ thể đặc biệt còn dễ ngửi.

Không, những chuyện này đều không đúng.

E rằng khi nhìn thấy cô lần đầu tiên, nhìn dáng vẻ yểu điệu không chịu nổi khổ của cô, cô đã trở nên đặc biệt đối với anh.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Đến Thập Niên 70: Mang Theo Hệ Thống Đánh Dấu Phát Tài

Số ký tự: 0