Xuyên Đến Thập Niên 70: Mang Theo Hệ Thống Đánh Dấu Phát Tài
Nhặt Củi Sau Nú...
2024-08-05 23:55:48
“Linh Linh, cô đừng nói như vậy, tôi không sao.” Lưu Xuân Hạnh vẫn nói.
“Tôi rất thân với hai cô sao?” Vân Cô Viễn thản nhiên nói một câu.
“Ha ha, đồng chí Vân nói chuyện thực sự khiến người ta rất dễ nổi giận.” Tiền Lai Lai và Diệc Thanh Thanh kề tai nói nhỏ.
Diệc Thanh Thanh chỉ cảm thấy hình tượng của Lưu Xuân Hạnh này càng lúc càng xa, trong nguyên tác cô ta không phải nhân vật xấu, trái lại có quan hệ không tệ với nữ chính.
Nhưng bây giờ thì sao, lại làm ít chuyện xấu xa, tối qua nữ chính còn chướng mắt mỉa mai cô ta nữa.
Vân Cô Viễn nói xong thì rời đi, Vương Linh Linh cũng bị ánh mắt lạnh nhạt của anh dọa sợ, không dám nói nữa.
Diệc Thanh Thanh nhanh chóng kéo Tiền Lai Lai muốn rời đi.
“Đồng chí Diệc Thanh Thanh, ngày mai phải làm việc, chúng tôi còn thiếu mấy thứ, cô có thể cho chúng tôi mượn xe dùng một lát không?” Lưu Xuân Hạnh nói.
“Không mượn.” Diệc Thanh Thanh không quay đầu lại nói.
“Xem đi, tôi đã nói Diệc Thanh Thanh không cho mượn mà, cô ấy ấy à, haizz!” Lưu Xuân Hạnh thở dài, vỗ cánh tay Vương Linh Linh.
“Ngại quá, muốn nói xấu tôi thì không thể đợi tôi đi xa hãy nói được sao? Sao, nên cho cô mượn à, không mượn thì không phải người tốt ư? Khi nói những lời này sờ tiền trong túi cô xem, xem có thẹn với lương tâm hay không, chỉ có Vương Linh Linh mắt mù mà thôi, thật sự chịu dẫn cô ấy đi mua đồ, sao buổi sáng không ra cửa? Không dậy sớm được bên công xã cũng có hợp tác xã mua bán, lúc này đi trước khi trời tối còn có thể trở về, ở đây giả vờ cái gì. Cho cô mượn là tình cảm, không cho cô mượn là bổn phận, Lưu Xuân Hạnh cô soi gương xem, nhìn xem hai ta có chút tình cảm nào không?”
Diệc Thanh Thanh còn lâu mới nuốt trôi cục tức này, đang dắt xe đạp dừng lại mắng lại xong, tâm trạng thoải mái rời đi.
Lưu Xuân Hạnh bị nói trúng tâm sự không dám lắm miệng nữa, chỉ liên tục che miệng khóc.
Tuy Vương Linh Linh có chút nghi ngờ, nhưng cũng bị tiếng khóc của cô ta phân tán lực chú ý.
“Không phải là cô ấy nói tôi không chịu dẫn cô đi sao, đi, chúng ta đến hợp tác xã mua bán ở công xã. Những thứ khác thì không nói, xà phòng vẫn có thể chia cho cô nửa, kem đánh răng hai chúng ta dùng chung, không lâu sau nhà cô gửi đồ tới, cũng không cần dựa vào tôi.” Lưu Xuân Hạnh vẫn là sợ Vương Linh Linh sinh ra nghi ngờ, khóc một lát quyết định lấy ít đồ tốt lừa gạt cô ấy.
Quả nhiên Vương Linh Linh lập tức bị cô ta làm cho cảm động, đã quên mất lời nói của Diệc Thanh Thanh.
Đám Diệc Thanh Thanh đi tới sau hẻm, Tiền Lai Lai nói một câu:
“So với đồng chí Vân, miệng cô cũng không nhường một tấc! Nhưng mà lúc trước cô nói như vậy, không phải là hoài nghi tiền của Vương Linh Linh là do Lưu Xuân Hạnh trộm đấy chứ!”
“Ngày đó chúng ta đợi Vương Linh Linh, chỉ có Lưu Xuân Hạnh trợn mắt nói dối, nói cái gì mà mặt trời chói chang, có ý không muốn đợi. Tôi hoài nghi cô ta có tật giật mình, vẫn luôn là nguyên nhân tôi nói, người ăn trộm có khả năng quen Vương Linh Linh, thanh niên trí thức ngồi cùng bị tình nghi lớn nhất. Sau đó Vương Linh Linh trở về, Lưu Xuân Hạnh có quan hệ tốt với người ta, sao đợi ngoài nắng một lát cũng không đợi được? Chẳng qua không lục soát được đồ, cũng không có chứng cứ. Hơn nữa có khả năng cô ta biết tôi hoài nghi cô ta, vẫn luôn khuyến khích Vương Linh Linh cách xa tôi một chút. Vương Linh Linh cũng là kẻ ngốc, chỉ cần Lưu Xuân Hạnh không tác quái trước mặt tôi, tôi cũng lười quản.” Diệc Thanh Thanh nói một hơi dài, vừa rồi cô nói rất sướng.
Lúc này không giống trong sách, trong sách Vương Linh Linh vẫn luôn hoài nghi Lý Mộng Tuyết, chỉ tra xét cô ấy, không có kết quả vẫn không cam lòng.
Chuyện trong tay Lưu Xuân Hạnh có tiền đã để lộ ra, không có cách nào giả nghèo như trong sách, lúc này còn phải tiếp tế cho Vương Linh Linh, có lẽ trong lòng cũng không chịu nổi, không dễ dàng gì mới ăn trộm được ít tiền giấy, lại phải trợ giúp một phần.
“Tôi rất thân với hai cô sao?” Vân Cô Viễn thản nhiên nói một câu.
“Ha ha, đồng chí Vân nói chuyện thực sự khiến người ta rất dễ nổi giận.” Tiền Lai Lai và Diệc Thanh Thanh kề tai nói nhỏ.
Diệc Thanh Thanh chỉ cảm thấy hình tượng của Lưu Xuân Hạnh này càng lúc càng xa, trong nguyên tác cô ta không phải nhân vật xấu, trái lại có quan hệ không tệ với nữ chính.
Nhưng bây giờ thì sao, lại làm ít chuyện xấu xa, tối qua nữ chính còn chướng mắt mỉa mai cô ta nữa.
Vân Cô Viễn nói xong thì rời đi, Vương Linh Linh cũng bị ánh mắt lạnh nhạt của anh dọa sợ, không dám nói nữa.
Diệc Thanh Thanh nhanh chóng kéo Tiền Lai Lai muốn rời đi.
“Đồng chí Diệc Thanh Thanh, ngày mai phải làm việc, chúng tôi còn thiếu mấy thứ, cô có thể cho chúng tôi mượn xe dùng một lát không?” Lưu Xuân Hạnh nói.
“Không mượn.” Diệc Thanh Thanh không quay đầu lại nói.
“Xem đi, tôi đã nói Diệc Thanh Thanh không cho mượn mà, cô ấy ấy à, haizz!” Lưu Xuân Hạnh thở dài, vỗ cánh tay Vương Linh Linh.
“Ngại quá, muốn nói xấu tôi thì không thể đợi tôi đi xa hãy nói được sao? Sao, nên cho cô mượn à, không mượn thì không phải người tốt ư? Khi nói những lời này sờ tiền trong túi cô xem, xem có thẹn với lương tâm hay không, chỉ có Vương Linh Linh mắt mù mà thôi, thật sự chịu dẫn cô ấy đi mua đồ, sao buổi sáng không ra cửa? Không dậy sớm được bên công xã cũng có hợp tác xã mua bán, lúc này đi trước khi trời tối còn có thể trở về, ở đây giả vờ cái gì. Cho cô mượn là tình cảm, không cho cô mượn là bổn phận, Lưu Xuân Hạnh cô soi gương xem, nhìn xem hai ta có chút tình cảm nào không?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Diệc Thanh Thanh còn lâu mới nuốt trôi cục tức này, đang dắt xe đạp dừng lại mắng lại xong, tâm trạng thoải mái rời đi.
Lưu Xuân Hạnh bị nói trúng tâm sự không dám lắm miệng nữa, chỉ liên tục che miệng khóc.
Tuy Vương Linh Linh có chút nghi ngờ, nhưng cũng bị tiếng khóc của cô ta phân tán lực chú ý.
“Không phải là cô ấy nói tôi không chịu dẫn cô đi sao, đi, chúng ta đến hợp tác xã mua bán ở công xã. Những thứ khác thì không nói, xà phòng vẫn có thể chia cho cô nửa, kem đánh răng hai chúng ta dùng chung, không lâu sau nhà cô gửi đồ tới, cũng không cần dựa vào tôi.” Lưu Xuân Hạnh vẫn là sợ Vương Linh Linh sinh ra nghi ngờ, khóc một lát quyết định lấy ít đồ tốt lừa gạt cô ấy.
Quả nhiên Vương Linh Linh lập tức bị cô ta làm cho cảm động, đã quên mất lời nói của Diệc Thanh Thanh.
Đám Diệc Thanh Thanh đi tới sau hẻm, Tiền Lai Lai nói một câu:
“So với đồng chí Vân, miệng cô cũng không nhường một tấc! Nhưng mà lúc trước cô nói như vậy, không phải là hoài nghi tiền của Vương Linh Linh là do Lưu Xuân Hạnh trộm đấy chứ!”
“Ngày đó chúng ta đợi Vương Linh Linh, chỉ có Lưu Xuân Hạnh trợn mắt nói dối, nói cái gì mà mặt trời chói chang, có ý không muốn đợi. Tôi hoài nghi cô ta có tật giật mình, vẫn luôn là nguyên nhân tôi nói, người ăn trộm có khả năng quen Vương Linh Linh, thanh niên trí thức ngồi cùng bị tình nghi lớn nhất. Sau đó Vương Linh Linh trở về, Lưu Xuân Hạnh có quan hệ tốt với người ta, sao đợi ngoài nắng một lát cũng không đợi được? Chẳng qua không lục soát được đồ, cũng không có chứng cứ. Hơn nữa có khả năng cô ta biết tôi hoài nghi cô ta, vẫn luôn khuyến khích Vương Linh Linh cách xa tôi một chút. Vương Linh Linh cũng là kẻ ngốc, chỉ cần Lưu Xuân Hạnh không tác quái trước mặt tôi, tôi cũng lười quản.” Diệc Thanh Thanh nói một hơi dài, vừa rồi cô nói rất sướng.
Lúc này không giống trong sách, trong sách Vương Linh Linh vẫn luôn hoài nghi Lý Mộng Tuyết, chỉ tra xét cô ấy, không có kết quả vẫn không cam lòng.
Chuyện trong tay Lưu Xuân Hạnh có tiền đã để lộ ra, không có cách nào giả nghèo như trong sách, lúc này còn phải tiếp tế cho Vương Linh Linh, có lẽ trong lòng cũng không chịu nổi, không dễ dàng gì mới ăn trộm được ít tiền giấy, lại phải trợ giúp một phần.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro