Xuyên Đến Thập Niên 70, Mẹ Kế Pháo Hôi Thu Phục Cả Nhà Chồng
Không Gian Linh...
2024-11-20 19:55:39
Trước mắt dần xuất hiện một lớp sương mù trắng xóa. Xuyên qua lớp sương, cô nhìn thấy một không gian quen thuộc, trong lòng mừng rỡ vì nó cũng đã cùng xuyên qua..
Đó là một mảnh cỏ nhỏ, chỉ rộng chừng vài chục mét vuông.
Bên trái thảm cỏ có một hồ nước nhỏ, trong hồ là làn nước trong vắt. Bên phải là khu đất trống được chia thành bốn mảnh đã khai khẩn xong, nhưng hiện tại trống trơn, chẳng có gì.
Lâm Thư Nhan tạm thời chưa biết nó dùng để làm gì.
Cô dùng ý niệm điều khiển, lấy một chút nước từ đó ra, để vào một chiếc cốc tráng men trên bàn.
Rồi không chần chừ, cô bưng lên uống một ngụm.
...
Nước suối mát lành, ngọt ngào và thanh khiết.
Dòng nước lạnh lẽo trượt qua yết hầu, khiến đầu óc trở nên sảng khoái và tinh tường hơn, cả người cảm thấy một niềm vui khó tả.
Đời trước, khi nằm liệt trên giường bệnh, việc duy nhất Lâm Thư Nhan có thể làm là nghe tiểu thuyết giết thời gian. Trong những tiểu thuyết ấy, có những không gian với suối linh tuyền thần kỳ, và cô cũng ngờ ngợ rằng mình đang sở hữu một thứ như vậy.
Nước suối này không chỉ ngon ngọt mà còn rất tốt cho sức khỏe, giúp cơ thể khỏe mạnh, bền bỉ hơn. Nếu uống lâu dài, da sẽ trở nên mịn màng, hồng hào và trắng trẻo.
Các y tá chăm sóc cô thường khen làn da của cô đẹp đến mức thật không giống người bệnh.
Nhìn xuống làn da sạm đen của mình lúc này, Lâm Thư Nhan thở dài, uống nước suối một tháng có lẽ sẽ trắng lại thôi!
Uống xong một ít, cô dùng khăn thấm nước suối, nhẹ nhàng lau lên những vết bầm tím trên người Phúc Bảo, hy vọng giúp bé giảm bớt cơn đau.
Sau này, cô sẽ cho cả hai đứa trẻ uống thêm, bồi bổ cơ thể vốn gầy yếu vì thiếu dinh dưỡng của chúng.
Thời đại này, chỉ cần ăn no đã là may mắn, còn dinh dưỡng là điều xa vời với bọn trẻ nông thôn.
Hai đứa trẻ này lại còn không có mẹ, tình cảnh càng thê thảm hơn.
Chuẩn bị xong mọi thứ, Lâm Thư Nhan nằm xuống giường, chìm vào một giấc ngủ ngắn.
……
Bên này.
Hạ Tiểu Thụ đi quanh thôn một vòng, trong lòng lo lắng cho em gái không thôi, cuối cùng không nhịn được mà quay trở về nhà.
Người phụ nữ kia mới rớt xuống sông, chẳng lẽ đã chết rồi?
Nghĩ đến đó, cậu không khỏi hoảng sợ..
Nhưng ngay sau đó lại cắn chặt răng.
Chết thì chết, từ nay về sau sẽ không còn ai bắt nạt cậu và em gái nữa.
Cậu không muốn gặp ông bà nhà họ Hạ, bèn lén lút từ cửa sau vào nhà.
Cửa phòng đóng chặt, Hạ Tiểu Thụ cẩn thận đẩy nhẹ, nhưng cửa mở không ra.
Chẳng lẽ người phụ nữ kia đang nhốt em gái cậu bên trong và đánh đập? Tim Hạ Tiểu Thụ thắt lại, cắn chặt răng, không thể chần chừ thêm, cậu giơ tay đập cửa.
“Mở cửa, mở cửa, trả em gái lại cho tôi!”
“Mở cửa, đồ đàn bà độc ác!”
Lâm Thư Nhan vừa mới chợp mắt, nhờ nước suối linh tuyền mà tinh thần cô khá hơn, cảm giác mệt mỏi cũng tan biến.
Nghe tiếng ồn bên ngoài, đoán chắc là Hạ Tiểu Thụ đã về, cô đứng dậy mở cửa
Cửa vừa mở một khe nhỏ, Hạ Tiểu Thụ liền như con khỉ nhảy vào, chạy ngay đến bên giường.
Thấy em gái đang nằm đắp chăn mỏng, mắt cậu đỏ hoe.
Em gái làm sao vậy?
Chẳng lẽ đã chết rồi sao…
Em gái của cậu…
Nước mắt trực trào, cậu chỉ muốn báo thù cho em gái, muốn giết chết người phụ nữ ác độc này ngay !
Hạ Tiểu Thụ nắm chặt tay, vừa quay đầu liền lao về phía Lâm Thư Nhan, miệng la hét ‘a a a a’.
Lâm Thư Nhan hoảng hốt, bị cậu đẩy ngã, vội vàng giơ tay ngăn lại, lớn tiếng quát:
“Làm gì vậy! Nhỏ giọng chút, đừng làm em gái thức giấc nha.”
Đang ngủ?!
Em gái cậu chưa chết!!
Đó là một mảnh cỏ nhỏ, chỉ rộng chừng vài chục mét vuông.
Bên trái thảm cỏ có một hồ nước nhỏ, trong hồ là làn nước trong vắt. Bên phải là khu đất trống được chia thành bốn mảnh đã khai khẩn xong, nhưng hiện tại trống trơn, chẳng có gì.
Lâm Thư Nhan tạm thời chưa biết nó dùng để làm gì.
Cô dùng ý niệm điều khiển, lấy một chút nước từ đó ra, để vào một chiếc cốc tráng men trên bàn.
Rồi không chần chừ, cô bưng lên uống một ngụm.
...
Nước suối mát lành, ngọt ngào và thanh khiết.
Dòng nước lạnh lẽo trượt qua yết hầu, khiến đầu óc trở nên sảng khoái và tinh tường hơn, cả người cảm thấy một niềm vui khó tả.
Đời trước, khi nằm liệt trên giường bệnh, việc duy nhất Lâm Thư Nhan có thể làm là nghe tiểu thuyết giết thời gian. Trong những tiểu thuyết ấy, có những không gian với suối linh tuyền thần kỳ, và cô cũng ngờ ngợ rằng mình đang sở hữu một thứ như vậy.
Nước suối này không chỉ ngon ngọt mà còn rất tốt cho sức khỏe, giúp cơ thể khỏe mạnh, bền bỉ hơn. Nếu uống lâu dài, da sẽ trở nên mịn màng, hồng hào và trắng trẻo.
Các y tá chăm sóc cô thường khen làn da của cô đẹp đến mức thật không giống người bệnh.
Nhìn xuống làn da sạm đen của mình lúc này, Lâm Thư Nhan thở dài, uống nước suối một tháng có lẽ sẽ trắng lại thôi!
Uống xong một ít, cô dùng khăn thấm nước suối, nhẹ nhàng lau lên những vết bầm tím trên người Phúc Bảo, hy vọng giúp bé giảm bớt cơn đau.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sau này, cô sẽ cho cả hai đứa trẻ uống thêm, bồi bổ cơ thể vốn gầy yếu vì thiếu dinh dưỡng của chúng.
Thời đại này, chỉ cần ăn no đã là may mắn, còn dinh dưỡng là điều xa vời với bọn trẻ nông thôn.
Hai đứa trẻ này lại còn không có mẹ, tình cảnh càng thê thảm hơn.
Chuẩn bị xong mọi thứ, Lâm Thư Nhan nằm xuống giường, chìm vào một giấc ngủ ngắn.
……
Bên này.
Hạ Tiểu Thụ đi quanh thôn một vòng, trong lòng lo lắng cho em gái không thôi, cuối cùng không nhịn được mà quay trở về nhà.
Người phụ nữ kia mới rớt xuống sông, chẳng lẽ đã chết rồi?
Nghĩ đến đó, cậu không khỏi hoảng sợ..
Nhưng ngay sau đó lại cắn chặt răng.
Chết thì chết, từ nay về sau sẽ không còn ai bắt nạt cậu và em gái nữa.
Cậu không muốn gặp ông bà nhà họ Hạ, bèn lén lút từ cửa sau vào nhà.
Cửa phòng đóng chặt, Hạ Tiểu Thụ cẩn thận đẩy nhẹ, nhưng cửa mở không ra.
Chẳng lẽ người phụ nữ kia đang nhốt em gái cậu bên trong và đánh đập? Tim Hạ Tiểu Thụ thắt lại, cắn chặt răng, không thể chần chừ thêm, cậu giơ tay đập cửa.
“Mở cửa, mở cửa, trả em gái lại cho tôi!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Mở cửa, đồ đàn bà độc ác!”
Lâm Thư Nhan vừa mới chợp mắt, nhờ nước suối linh tuyền mà tinh thần cô khá hơn, cảm giác mệt mỏi cũng tan biến.
Nghe tiếng ồn bên ngoài, đoán chắc là Hạ Tiểu Thụ đã về, cô đứng dậy mở cửa
Cửa vừa mở một khe nhỏ, Hạ Tiểu Thụ liền như con khỉ nhảy vào, chạy ngay đến bên giường.
Thấy em gái đang nằm đắp chăn mỏng, mắt cậu đỏ hoe.
Em gái làm sao vậy?
Chẳng lẽ đã chết rồi sao…
Em gái của cậu…
Nước mắt trực trào, cậu chỉ muốn báo thù cho em gái, muốn giết chết người phụ nữ ác độc này ngay !
Hạ Tiểu Thụ nắm chặt tay, vừa quay đầu liền lao về phía Lâm Thư Nhan, miệng la hét ‘a a a a’.
Lâm Thư Nhan hoảng hốt, bị cậu đẩy ngã, vội vàng giơ tay ngăn lại, lớn tiếng quát:
“Làm gì vậy! Nhỏ giọng chút, đừng làm em gái thức giấc nha.”
Đang ngủ?!
Em gái cậu chưa chết!!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro