Xuyên Đến Thập Niên 70, Mẹ Kế Pháo Hôi Thu Phục Cả Nhà Chồng
Mời Qua Ăn Trưa...
2024-11-20 19:55:39
Bếp lò với ấm sành đang nấu, canh gà sôi ùng ục, hương thơm lan tỏa khắp nhà.
Hạ Diễm Diễm thèm đến không chịu được, thò đầu liên tục nhìn ra sân.
“Sao anh ấy vẫn chưa đến nhỉ? Mẹ, liệu anh ấy có không đến nữa không?”
Lưu Tú Mai từ trong nhà bước ra, cũng có chút khó chịu, liếc nhìn Hạ Thành Quốc vừa xin nghỉ phép về, lẩm bẩm:
“Cháu trai này rốt cuộc có nghe lời ông không? Chút nữa nhớ nói chuyện cho rõ, đưa bọn trẻ về đây cho chúng ta nuôi. Còn cô ta, cứ để cô ta một mình bên đó, chỉ cần bọn trẻ ở đây, chẳng lo cậu ta không gửi tiền.”
Thực ra, Hạ Thành Quốc cũng không hiểu tính tình của cháu trai mình lắm, đôi khi chỉ cần bị Hạ Chương nhìn một cái, ông đã cảm thấy còn đáng sợ hơn cả anh trai mình
Anh trai ông dù sao cũng là anh ruột, còn cháu trai, từ nhỏ tới lớn cũng chưa gặp nhau được mấy lần.
Nếu không phải lần này trong nhà gặp chuyện, ông vội vàng đến khu nhà dành cho quân nhân, thì làm gì có chuyện giữ được mấy đứa cháu bên cạnh. Mà dù sao, ông cũng là chú ruột, nghĩ rằng Hạ Chương chắc chắn phải nghe lời mình.
“Đừng nói mấy lời vô ích nữa, bà bây giờ mới lo lắng sao? Trước đây hai đứa nhỏ ở nhà sao không đối xử cho tử tế, còn đánh đập. Tốt nhất đừng để Hà Chương biết, nếu không thì chẳng được gì đâu!” Hạ Thành Quốc cau mày, ông không nên nuông chiều mẹ con Lưu Tú Mai đến mức để họ đánh hai đứa trẻ.
Hạ Diễm Diễm bĩu môi, đầy chột dạ. Đánh thì đã đánh rồi, giờ nói gì cũng muộn, biết đâu Hạ Chương vẫn chưa biết gì.
“Ông già chết tiệt, còn trách chúng tôi, hừ, chuyện gì trong nhà cũng mặc kệ, giờ lại quay ra trách móc.”
Người còn chưa tới, trong nhà đã cãi nhau ầm ĩ.
Cuối cùng vẫn là Hạ Diễm Diễm hét lên, “Tới rồi, tới rồi, anh họ đang đến từ đầu thôn.”
“Ai, tốt quá, để mẹ mang canh gà ra.”
Lưu Tú Mai liền chạy vào bếp, nhanh chóng dùng giẻ lau quấn quanh nồi sành, rồi bưng nồi canh gà ra đặt lên bàn trong phòng chính. Trên bàn còn có một đĩa cải xào và rau xanh.
“Chút nữa nhớ cẩn thận một chút, đừng làm gì hồ đồ.”
“Haha, con biết rồi mẹ ạ, con muốn ăn đùi gà.”
Hạ Diễm Diễm nhảy phóc lên cạnh bàn, cuối cùng cũng được ăn ngon, hôm nay có cơm trắng lại còn canh gà, hơn cả Tết. Chỉ cần làm vui lòng anh họ thì chiếc váy mới cũng về tay.
Tiếng bước chân trầm ổn vang lên ngoài cửa, cổng sân thấp, Hạ Chương cúi đầu bước vào.
“Ai, tới rồi à, Hạ Chương! Tiểu Thụ với Phúc Bảo đâu, sao cậu không đưa chúng đến? Thím cố ý hầm canh gà để bồi bổ cho bọn trẻ đây.”
Lưu Tú Mai vui vẻ đón tiếp, làm bộ nhìn ra ngoài cửa vài lần, trong lòng lại nghĩ may quá, thiếu hai đứa nhỏ, canh gà sẽ không phải chia thêm.
“Ừ, bọn chúng ở nhà ăn.” Hạ Chương đáp.
Hạ Thành Quốc cũng đứng dậy từ ghế, quan sát Hạ Chương từ đầu đến chân, cố tỏ vẻ trưởng bối, “Vào đi, ăn cơm.”
Hạ Chương bình thản bước vào, ngồi xuống cạnh bàn.
Căn phòng ngập tràn mùi canh gà, nhưng đối với Hạ Chương, mùi này vẫn không bằng món mì buổi sáng.
“Tới rồi, uống một chén canh gà trước đã” Lưu Tú Mai định giơ tay mở nắp nồi, Hạ Diễm Diễm nhìn thèm thuồng, nuốt nước miếng.
Nắp nồi còn chưa kịp mở, Hạ Chương đã lên tiếng, “Khoan ăn đã, tôi muốn hỏi chuyện sáng nay ở ủy ban thôn là như thế nào?"
Giọng anh trầm thấp, mang theo âm điệu mệnh lệnh, một thói quen từ quân đội mà ra.
Hạ Diễm Diễm thèm đến không chịu được, thò đầu liên tục nhìn ra sân.
“Sao anh ấy vẫn chưa đến nhỉ? Mẹ, liệu anh ấy có không đến nữa không?”
Lưu Tú Mai từ trong nhà bước ra, cũng có chút khó chịu, liếc nhìn Hạ Thành Quốc vừa xin nghỉ phép về, lẩm bẩm:
“Cháu trai này rốt cuộc có nghe lời ông không? Chút nữa nhớ nói chuyện cho rõ, đưa bọn trẻ về đây cho chúng ta nuôi. Còn cô ta, cứ để cô ta một mình bên đó, chỉ cần bọn trẻ ở đây, chẳng lo cậu ta không gửi tiền.”
Thực ra, Hạ Thành Quốc cũng không hiểu tính tình của cháu trai mình lắm, đôi khi chỉ cần bị Hạ Chương nhìn một cái, ông đã cảm thấy còn đáng sợ hơn cả anh trai mình
Anh trai ông dù sao cũng là anh ruột, còn cháu trai, từ nhỏ tới lớn cũng chưa gặp nhau được mấy lần.
Nếu không phải lần này trong nhà gặp chuyện, ông vội vàng đến khu nhà dành cho quân nhân, thì làm gì có chuyện giữ được mấy đứa cháu bên cạnh. Mà dù sao, ông cũng là chú ruột, nghĩ rằng Hạ Chương chắc chắn phải nghe lời mình.
“Đừng nói mấy lời vô ích nữa, bà bây giờ mới lo lắng sao? Trước đây hai đứa nhỏ ở nhà sao không đối xử cho tử tế, còn đánh đập. Tốt nhất đừng để Hà Chương biết, nếu không thì chẳng được gì đâu!” Hạ Thành Quốc cau mày, ông không nên nuông chiều mẹ con Lưu Tú Mai đến mức để họ đánh hai đứa trẻ.
Hạ Diễm Diễm bĩu môi, đầy chột dạ. Đánh thì đã đánh rồi, giờ nói gì cũng muộn, biết đâu Hạ Chương vẫn chưa biết gì.
“Ông già chết tiệt, còn trách chúng tôi, hừ, chuyện gì trong nhà cũng mặc kệ, giờ lại quay ra trách móc.”
Người còn chưa tới, trong nhà đã cãi nhau ầm ĩ.
Cuối cùng vẫn là Hạ Diễm Diễm hét lên, “Tới rồi, tới rồi, anh họ đang đến từ đầu thôn.”
“Ai, tốt quá, để mẹ mang canh gà ra.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lưu Tú Mai liền chạy vào bếp, nhanh chóng dùng giẻ lau quấn quanh nồi sành, rồi bưng nồi canh gà ra đặt lên bàn trong phòng chính. Trên bàn còn có một đĩa cải xào và rau xanh.
“Chút nữa nhớ cẩn thận một chút, đừng làm gì hồ đồ.”
“Haha, con biết rồi mẹ ạ, con muốn ăn đùi gà.”
Hạ Diễm Diễm nhảy phóc lên cạnh bàn, cuối cùng cũng được ăn ngon, hôm nay có cơm trắng lại còn canh gà, hơn cả Tết. Chỉ cần làm vui lòng anh họ thì chiếc váy mới cũng về tay.
Tiếng bước chân trầm ổn vang lên ngoài cửa, cổng sân thấp, Hạ Chương cúi đầu bước vào.
“Ai, tới rồi à, Hạ Chương! Tiểu Thụ với Phúc Bảo đâu, sao cậu không đưa chúng đến? Thím cố ý hầm canh gà để bồi bổ cho bọn trẻ đây.”
Lưu Tú Mai vui vẻ đón tiếp, làm bộ nhìn ra ngoài cửa vài lần, trong lòng lại nghĩ may quá, thiếu hai đứa nhỏ, canh gà sẽ không phải chia thêm.
“Ừ, bọn chúng ở nhà ăn.” Hạ Chương đáp.
Hạ Thành Quốc cũng đứng dậy từ ghế, quan sát Hạ Chương từ đầu đến chân, cố tỏ vẻ trưởng bối, “Vào đi, ăn cơm.”
Hạ Chương bình thản bước vào, ngồi xuống cạnh bàn.
Căn phòng ngập tràn mùi canh gà, nhưng đối với Hạ Chương, mùi này vẫn không bằng món mì buổi sáng.
“Tới rồi, uống một chén canh gà trước đã” Lưu Tú Mai định giơ tay mở nắp nồi, Hạ Diễm Diễm nhìn thèm thuồng, nuốt nước miếng.
Nắp nồi còn chưa kịp mở, Hạ Chương đã lên tiếng, “Khoan ăn đã, tôi muốn hỏi chuyện sáng nay ở ủy ban thôn là như thế nào?"
Giọng anh trầm thấp, mang theo âm điệu mệnh lệnh, một thói quen từ quân đội mà ra.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro