Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí
Chương 7
Thanh Tri Hứa
2024-08-22 22:05:36
Phương Tuấn Khanh và Lý Đoan Ngọc nhìn con gái ăn một cách nghiêm túc cũng cảm thấy an ủi, trong mắt cha mẹ, con cái ăn ngon miệng cũng là dấu hiệu cơ thể khỏe mạnh.
Mặc dù đối với hai vợ chồng mà nói đây chỉ là sự an ủi về mặt tinh thần, bởi vì căn bệnh của con gái không phải ăn hai bữa cơm là có thể bù đắp lại được.
Nhưng trong tình hình hiện tại, hai người cũng chỉ dám nghĩ đến những điều tốt đẹp.
Phương Tri Ý nhanh chóng ăn bữa sáng xong, Phương Tuấn Khanh nhanh nhẹn đứng dậy dọn bát đũa, sau đó lau sạch chiếc bàn nhỏ rồi cất vào tủ bên cạnh.
Sau khi ông bưng bát đũa ra ngoài, Lý Đoan Ngọc mới ngồi xuống bên cạnh con gái, đưa tay vén lại những sợi tóc rối xõa trước trán con gái, rồi lại hỏi: "Dương Dương có chỗ nào không thoải mái không?"
Phương Tri Ý nhỏ giọng nói: "Không có."
Lượng đường trắng vừa nãy thực sự có chút tác dụng, ít nhất nói chuyện không còn tốn sức như lúc nãy, nhưng toàn thân vẫn mềm nhũn, sau khi ăn xong cô liền dựa vào gối đầu.
Lý Đoan Ngọc nhìn thấy sắc mặt con gái đã hồng hào hơn một chút, mặc dù tinh thần vẫn uể oải nhưng cũng biết chuyện bệnh tật không thể vội vàng được, chỉ đành hỏi:
"Dương Dương có nhớ anh cả anh hai không?"
Phương Tri Ý thuận theo lời mẹ gật đầu, bây giờ cô đã tiêu hóa xong chuyện xuyên sách, đương nhiên cũng biết được diễn biến trong tương lai, hiện tại ba vì chuyện bài viết bị tố cáo, không lâu nữa sẽ bị đưa đi cải tạo.
Ba mẹ vì lo lắng cho cô nên định đưa cô đến Tây Bắc tìm hai anh trai.
Quả nhiên cô vừa gật đầu, mẹ liền thừa thắng xông lên nói: "Vậy Dương Dương đi tìm anh cả anh hai được không?"
Phương Tri Ý là trẻ mồ côi, mặc dù ở tận thế cô đã có được một nhóm người đi theo nhưng lại chưa từng cảm nhận được tình thân.
Nghe mẹ nói vậy, trong lòng cô bỗng dưng trào lên vô số chua xót, vô thức hỏi:
"Ba mẹ có đi không?"
Cô biết ba mẹ không thể đi nhưng vẫn muốn hỏi một câu, nếu cả nhà có thể ở bên nhau thì tốt biết mấy, cô có nhiều tài nguyên như vậy, cả nhà chắc chắn sẽ không bị đói.
Lý Đoan Ngọc lắc đầu: "Ba mẹ không đi, ba mẹ còn phải làm việc, đợi chúng ta làm xong sẽ để anh trai đưa con về."
Nghe đến chuyện để anh trai đưa cô về, Phương Tri Ý vô thức sợ hãi trong chốc lát, dù sao đây cũng là một cuốn sách, trong sách số phận của cô là chết yểu, số phận của anh trai cũng vậy, lỡ như cốt truyện không thể đảo ngược... lỡ như tai nạn xảy ra vào lúc anh trai đưa cô về thì sao?
Lý Đoan Ngọc cảm thấy cơ thể con gái khẽ run lên, tưởng rằng con bé sợ đến Tây Bắc, dù sao thì sa mạc hoang vu là những gì họ hiểu về Tây Bắc, bà đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve con gái, nhỏ giọng an ủi:
Mặc dù đối với hai vợ chồng mà nói đây chỉ là sự an ủi về mặt tinh thần, bởi vì căn bệnh của con gái không phải ăn hai bữa cơm là có thể bù đắp lại được.
Nhưng trong tình hình hiện tại, hai người cũng chỉ dám nghĩ đến những điều tốt đẹp.
Phương Tri Ý nhanh chóng ăn bữa sáng xong, Phương Tuấn Khanh nhanh nhẹn đứng dậy dọn bát đũa, sau đó lau sạch chiếc bàn nhỏ rồi cất vào tủ bên cạnh.
Sau khi ông bưng bát đũa ra ngoài, Lý Đoan Ngọc mới ngồi xuống bên cạnh con gái, đưa tay vén lại những sợi tóc rối xõa trước trán con gái, rồi lại hỏi: "Dương Dương có chỗ nào không thoải mái không?"
Phương Tri Ý nhỏ giọng nói: "Không có."
Lượng đường trắng vừa nãy thực sự có chút tác dụng, ít nhất nói chuyện không còn tốn sức như lúc nãy, nhưng toàn thân vẫn mềm nhũn, sau khi ăn xong cô liền dựa vào gối đầu.
Lý Đoan Ngọc nhìn thấy sắc mặt con gái đã hồng hào hơn một chút, mặc dù tinh thần vẫn uể oải nhưng cũng biết chuyện bệnh tật không thể vội vàng được, chỉ đành hỏi:
"Dương Dương có nhớ anh cả anh hai không?"
Phương Tri Ý thuận theo lời mẹ gật đầu, bây giờ cô đã tiêu hóa xong chuyện xuyên sách, đương nhiên cũng biết được diễn biến trong tương lai, hiện tại ba vì chuyện bài viết bị tố cáo, không lâu nữa sẽ bị đưa đi cải tạo.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ba mẹ vì lo lắng cho cô nên định đưa cô đến Tây Bắc tìm hai anh trai.
Quả nhiên cô vừa gật đầu, mẹ liền thừa thắng xông lên nói: "Vậy Dương Dương đi tìm anh cả anh hai được không?"
Phương Tri Ý là trẻ mồ côi, mặc dù ở tận thế cô đã có được một nhóm người đi theo nhưng lại chưa từng cảm nhận được tình thân.
Nghe mẹ nói vậy, trong lòng cô bỗng dưng trào lên vô số chua xót, vô thức hỏi:
"Ba mẹ có đi không?"
Cô biết ba mẹ không thể đi nhưng vẫn muốn hỏi một câu, nếu cả nhà có thể ở bên nhau thì tốt biết mấy, cô có nhiều tài nguyên như vậy, cả nhà chắc chắn sẽ không bị đói.
Lý Đoan Ngọc lắc đầu: "Ba mẹ không đi, ba mẹ còn phải làm việc, đợi chúng ta làm xong sẽ để anh trai đưa con về."
Nghe đến chuyện để anh trai đưa cô về, Phương Tri Ý vô thức sợ hãi trong chốc lát, dù sao đây cũng là một cuốn sách, trong sách số phận của cô là chết yểu, số phận của anh trai cũng vậy, lỡ như cốt truyện không thể đảo ngược... lỡ như tai nạn xảy ra vào lúc anh trai đưa cô về thì sao?
Lý Đoan Ngọc cảm thấy cơ thể con gái khẽ run lên, tưởng rằng con bé sợ đến Tây Bắc, dù sao thì sa mạc hoang vu là những gì họ hiểu về Tây Bắc, bà đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve con gái, nhỏ giọng an ủi:
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro