Xuyên Đến Thập Niên 70: Thái Tử Lưu Đày Ăn Dưa Nằm Thắng
Chương 13
2024-11-18 15:30:03
Tô Dụ nghĩ rằng cậu cũng phải khóc, dù không định nỗ lực nhưng không thể làm liên lụy đến gia đình!
Nhưng nghĩ lại, những đứa trẻ khác đều khóc kêu cha, Tô Dụ hoàn toàn không có cảm xúc đau buồn, dù sao cậu cũng chưa từng gặp Tô lão tam, không có tình cảm gì, hơn nữa cậu đang căm thù phụ hoàng kiếp trước, chỉ muốn trở về đoạt ngôi.
Nhưng không sao, cậu cũng rất thảm, cậu có thể khóc vì bản thân.
Chuyện gì ấy nhỉ, đúng rồi, cậu cũng làm cha nhưng con không phải của cậu mà là của Thái Tử Phi và em trai cậu, nghĩ lại thật mất mặt, cậu làm cha giả suốt bảy tám năm.
Còn gì nữa nhỉ, ồ, chuyện này mẹ cậu cũng biết, còn nhiều lần che giấu cho họ, chậc, cậu thật thảm.
Hơn nữa cậu chết rồi, mẹ cậu có thể lợi dụng cơ hội này, nhân lúc phụ hoàng có chút áy náy, tranh thủ lợi ích cho bà ta và em trai, hoặc dựa vào danh tiếng tốt của cậu, giúp em trai lên ngôi cũng không chừng.
Còn phụ hoàng của cậu chắc sẽ nhanh chóng đi tìm thêm mỹ nhân thứ hai trăm, lão rất háo sắc, con trai thì nhiều, chết một đứa cũng không sao.
Haizz, kiếp trước cậu thật là một người đáng thương, tự cho mình thông minh nhưng chưa bao giờ nhìn rõ, lo nghĩ cho người này người kia, cuối cùng ai để tâm cậu chứ?
Tô Dụ nghĩ nghĩ, không nhịn được buồn bã, sao cậu lại thảm thế này, hu hu!
Tô Dụ suy nghĩ đến cảm xúc của nhiều ngày, nhưng thực tế chỉ mới qua chưa đầy nửa phút.
Người vừa nói Tô Dụ là một bà già lắm điều trong làng, Mã thẩm. Nói xong bà ta còn đắc ý, nghĩ mình nói đúng nhưng nhanh chóng bị người bên cạnh kéo áo nhắc: "Bà đừng nói thằng tư nhà họ nữa, đứa trẻ đầu óc không linh hoạt nhưng cha mất nó chắc cũng đau lòng, bà xem nó khóc kìa, đúng là không có tiếng nhưng người gần ngất rồi! Nó vốn yếu ớt, bà lại làm nó tức giận, Lưu Lan Hương sẽ liều mạng với bà đó!"
Mã thẩm không tin, khóc không ra tiếng mà khóc dữ dội? Nhưng bà ta nheo mắt nhìn kĩ, trời ơi trời ơi, đúng là đứa trẻ cúi đầu nên bà ta không nhìn kỹ, hóa ra mặt nó đã tím tái vì khóc rồi!
Mã thẩm: "..."
Mã thẩm lùi lại một bước, thôi thôi không dính vào chuyện này nữa, dù sao đội không bồi thường cho nhà họ Tô lão tam, cũng không chia thêm tiền và lương thực cho nhà bà ta, ai mà không biết Lưu Lan Hương coi trọng mấy đứa con, nếu thực sự có chuyện rắc rối gì, bà ta không yên được đâu!
Những lời nói của dân làng thật khó nghe, Lưu Lan Hương chỉ có thể cắn chặt môi không mở miệng, lại thấy mặt con trai út tím tái, bà cũng không kìm được mà khóc lớn hơn.
Tô Mậu tính tình nóng nảy, lúc này đã sắp không nhịn được nữa, muốn xông lên tranh luận với những người này nhưng bị chị cả Tô Dĩnh tóm lấy, nhét vào sau lưng mình.
Tô Mậu: "..."
Tôi là ai? Tôi đang ở đâu? Quả nhiên tay của chị cả rất khỏe!
Tô Dĩnh quỳ thẳng lưng, bắt đầu phản bác một cách chính xác: "Hồ bà tử, lời bác nói thật không đúng, chẳng phải cha cháu đã thay con trai bác làm việc cả đêm sao? Không phải Hồ ngũ thúc nói chân bác không tốt, ban đêm cần có người chăm sóc nên mới nhờ cha cháu thay ca sao? Đây mới là đêm đầu tiên, những đêm còn lại là ai thay, có cần cháu kể ra không? Lẽ nào cha cháu tự mình muốn làm việc cho mọi người sao? Các người không sợ ban đêm nằm mơ thấy cha cháu đến tìm sao? Hơn nữa cha cháu vì tình đoàn kết mới gặp nạn, nếu chuyện như thế này không được công nhận, sau này ai còn dám làm việc tốt nữa?"
Nhưng nghĩ lại, những đứa trẻ khác đều khóc kêu cha, Tô Dụ hoàn toàn không có cảm xúc đau buồn, dù sao cậu cũng chưa từng gặp Tô lão tam, không có tình cảm gì, hơn nữa cậu đang căm thù phụ hoàng kiếp trước, chỉ muốn trở về đoạt ngôi.
Nhưng không sao, cậu cũng rất thảm, cậu có thể khóc vì bản thân.
Chuyện gì ấy nhỉ, đúng rồi, cậu cũng làm cha nhưng con không phải của cậu mà là của Thái Tử Phi và em trai cậu, nghĩ lại thật mất mặt, cậu làm cha giả suốt bảy tám năm.
Còn gì nữa nhỉ, ồ, chuyện này mẹ cậu cũng biết, còn nhiều lần che giấu cho họ, chậc, cậu thật thảm.
Hơn nữa cậu chết rồi, mẹ cậu có thể lợi dụng cơ hội này, nhân lúc phụ hoàng có chút áy náy, tranh thủ lợi ích cho bà ta và em trai, hoặc dựa vào danh tiếng tốt của cậu, giúp em trai lên ngôi cũng không chừng.
Còn phụ hoàng của cậu chắc sẽ nhanh chóng đi tìm thêm mỹ nhân thứ hai trăm, lão rất háo sắc, con trai thì nhiều, chết một đứa cũng không sao.
Haizz, kiếp trước cậu thật là một người đáng thương, tự cho mình thông minh nhưng chưa bao giờ nhìn rõ, lo nghĩ cho người này người kia, cuối cùng ai để tâm cậu chứ?
Tô Dụ nghĩ nghĩ, không nhịn được buồn bã, sao cậu lại thảm thế này, hu hu!
Tô Dụ suy nghĩ đến cảm xúc của nhiều ngày, nhưng thực tế chỉ mới qua chưa đầy nửa phút.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Người vừa nói Tô Dụ là một bà già lắm điều trong làng, Mã thẩm. Nói xong bà ta còn đắc ý, nghĩ mình nói đúng nhưng nhanh chóng bị người bên cạnh kéo áo nhắc: "Bà đừng nói thằng tư nhà họ nữa, đứa trẻ đầu óc không linh hoạt nhưng cha mất nó chắc cũng đau lòng, bà xem nó khóc kìa, đúng là không có tiếng nhưng người gần ngất rồi! Nó vốn yếu ớt, bà lại làm nó tức giận, Lưu Lan Hương sẽ liều mạng với bà đó!"
Mã thẩm không tin, khóc không ra tiếng mà khóc dữ dội? Nhưng bà ta nheo mắt nhìn kĩ, trời ơi trời ơi, đúng là đứa trẻ cúi đầu nên bà ta không nhìn kỹ, hóa ra mặt nó đã tím tái vì khóc rồi!
Mã thẩm: "..."
Mã thẩm lùi lại một bước, thôi thôi không dính vào chuyện này nữa, dù sao đội không bồi thường cho nhà họ Tô lão tam, cũng không chia thêm tiền và lương thực cho nhà bà ta, ai mà không biết Lưu Lan Hương coi trọng mấy đứa con, nếu thực sự có chuyện rắc rối gì, bà ta không yên được đâu!
Những lời nói của dân làng thật khó nghe, Lưu Lan Hương chỉ có thể cắn chặt môi không mở miệng, lại thấy mặt con trai út tím tái, bà cũng không kìm được mà khóc lớn hơn.
Tô Mậu tính tình nóng nảy, lúc này đã sắp không nhịn được nữa, muốn xông lên tranh luận với những người này nhưng bị chị cả Tô Dĩnh tóm lấy, nhét vào sau lưng mình.
Tô Mậu: "..."
Tôi là ai? Tôi đang ở đâu? Quả nhiên tay của chị cả rất khỏe!
Tô Dĩnh quỳ thẳng lưng, bắt đầu phản bác một cách chính xác: "Hồ bà tử, lời bác nói thật không đúng, chẳng phải cha cháu đã thay con trai bác làm việc cả đêm sao? Không phải Hồ ngũ thúc nói chân bác không tốt, ban đêm cần có người chăm sóc nên mới nhờ cha cháu thay ca sao? Đây mới là đêm đầu tiên, những đêm còn lại là ai thay, có cần cháu kể ra không? Lẽ nào cha cháu tự mình muốn làm việc cho mọi người sao? Các người không sợ ban đêm nằm mơ thấy cha cháu đến tìm sao? Hơn nữa cha cháu vì tình đoàn kết mới gặp nạn, nếu chuyện như thế này không được công nhận, sau này ai còn dám làm việc tốt nữa?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro