Chương 30 - Phần Tử Trí Thức Cũng Phải Mưu Cầu Hạnh Phúc Cho Con Gái
Vừa Đấm Vừa Xoa
Thất Nhi
2024-08-07 13:02:47
Nghe thấy câu đó, Vu Hướng Niệm mới nhớ đến, không phải bác sĩ Ngô kia chính là cháu gái bên vợ nhà chính ủy Tô à.
Cháu gái nhà mình nhớ thương người đã có vợ, không đi giáo dục lại ở đây răn dạy cô!
“Tôi không mang thai, hai ngày nay khẩu vị của tôi không tốt, không ăn được gì, cũng không biết sao lại bị đồn thành mang thai.” Vu Hướng Niệm đáp.
“Bên chỗ tôi cũng có ý kiến, hi vọng chính ủy Tô có thể báo cáo với bên quân đội.”
Chính ủy Tô có chút ngạc nhiên, ông ấy làm chức chính ủy cũng được năm năm rồi, từng nói chuyện với mấy chục người nhà quân nhân, những người khác đều khúm núm gật đầu, liên tục nói vâng.
Chỉ có Vu Hướng Niệm này, ông ấy nói, cô không nghe, trái lại còn bày tỏ ý kiến với ông ấy!
“Đồng chí Vu, cô nói đi.” Trên mặt ông ấy vẫn là nụ cười.
“Mặc dù bác sĩ bên trạm y tế chỉ giúp khám mấy bệnh vặt cho người nhà quân nhân, nhưng vẫn cần phải trải qua khảo hạch nghiêm ngặt, y thuật, nhân phẩm đều phải vượt qua mới được, ngộ nhỡ chuẩn đoán sai, không khác gì làm tổn thương sức khỏe và sinh mệnh của người khác.”
Trong âm thầm cô nói, y thuật của bác sĩ Ngô không giỏi, khám sai bệnh cô thành mang thai, cô cảm thấy chắc hẳn những người này nghe ra được ý tứ của cô.
Mặt chính ủy Tô không cảm xúc gật đầu: “Ý kiến này của đồng chí tôi sẽ báo cáo lên cấp trên, đồng chí Vu còn gì muốn nói không?”
Vu Hướng Niệm muốn hỏi, nếu như một người quân nhân cưới vợ rồi, nhưng trong lòng không bỏ xuống được người yêu cũ, hai người thường xuyên gặp mặt, quân đội sẽ xử lý như thế nào.
Nghĩ một lát sau cùng nhịn được.
Nếu cô hỏi như vậy, đám người chính ủy Tô chắc chắn đoán được người kia là Trình Cảnh Mặc.
Ngoại trừ trái tim Trình Cảnh Mặc không đặt trên người nguyên chủ, anh đối xử với nguyên chủ cũng rất tốt, không cần thiết ảnh hưởng đến tiền đồ của anh.
“Chính ủy, vết thương của Trình Cảnh Mặc bị nứt ra, mấy ngày nay đừng để anh ấy thao luyện.” Vu Hướng Niệm nói.
Trình Cảnh Mặc: “…”
Rốt cuộc Vu Hướng Niệm sao vậy?
Ngay cả Vu Hướng Dương cũng có chút sững sờ, đây là em gái anh ấy muốn đổi một cách khác để làm loạn ly hôn?
“Được, tôi đồng ý, tuần này phó đoàn trưởng Trình không cần thao luyện nữa.”
Chính ủy Tô uống xong chén trà, đứng dậy: “Chúng tôi không quấy rầy nữa, còn phải đến nhà doanh trưởng Trương nói chuyện.”
Ba người tiễn đám người chính ủy Tô ra cửa, Vu Hướng Dương ôm bả vai Trình Cảnh Mặc: “Cậu tiễn tôi ra ngoài, tôi cũng nên về nhà rồi.”
“Niệm Niệm, anh về đây, hai ngày nữa anh sẽ quay lại thăm em.” Vu Hướng Dương quay đầu lại vẫy tay với Vu Hướng Niệm.
“Ừm, trên đường đi anh chậm một chút.”
Vu Hướng Dương kéo Trình Cảnh Mặc đến tận bên ngoài đại viện mới buông tay, lái siết chặt tay nói: “Trình Cảnh Mặc, cậu mà dám có lỗi với Niệm Niệm, con mẹ nó tôi đánh chết cậu.
Sắc mặt Trình Cảnh Mặc bình tĩnh: “Bị động kinh à?”
Vu Hướng Dương tức giận đến hít sâu mấy hơi: “Cậu mới động kinh! Cậu cũng đã hẹn Ngô Hiểu Mẫn đến tận nhà rồi, ngay trước mặt Niệm Niệm! Lúc cậu cưới con bé đã hứa với cha mẹ tôi sẽ chăm sóc tốt cho con bé.”
Trình Cảnh Mặc hơi cụp mắt xuống, không nhìn ra cảm xúc của anh, một lúc sau anh mới nói: “Anh có cảm thấy cô ấy có gì là lạ không?”
“Ai cơ?”
“Em gái anh.”
Vu Hướng Dương tức giận nói: “Lạ chỗ nào? Con bé cho cậu sắc mặt tốt hay là dễ nói chuyện với cậu hả?”
“Ừm.” Trình Cảnh Mặc đáp: “Cô ấy nấu mì cho tôi.”
Vu Hướng Dương: “…” Anh ấy ngẩn ra một lúc lâu: “Cậu xem mình chịu ngược quen chưa kìa!”
Bình tĩnh một lát, Vu Hướng Dương lại đổi một loại giọng điệu tốt hơn vừa rồi:
“Trình Cảnh Mặc, cậu lớn hơn Niệm Niệm bảy tuổi, cậu bao dung cho con bé một chút, chờ con bé trưởng thành hơn, tính tình con bé sẽ không như vậy nữa, tôi biết cậu chịu tủi thân, mỗi lần nhà chúng tôi gặp con bé đều sẽ phê bình, răn dạy con bé, con bé sẽ thay đổi!”
Lời này Vu Hướng Dương đã nói từ lúc hai người chưa kết hôn đến tận bây giờ, nói đến mức chính anh ấy cũng không tin được.
Cháu gái nhà mình nhớ thương người đã có vợ, không đi giáo dục lại ở đây răn dạy cô!
“Tôi không mang thai, hai ngày nay khẩu vị của tôi không tốt, không ăn được gì, cũng không biết sao lại bị đồn thành mang thai.” Vu Hướng Niệm đáp.
“Bên chỗ tôi cũng có ý kiến, hi vọng chính ủy Tô có thể báo cáo với bên quân đội.”
Chính ủy Tô có chút ngạc nhiên, ông ấy làm chức chính ủy cũng được năm năm rồi, từng nói chuyện với mấy chục người nhà quân nhân, những người khác đều khúm núm gật đầu, liên tục nói vâng.
Chỉ có Vu Hướng Niệm này, ông ấy nói, cô không nghe, trái lại còn bày tỏ ý kiến với ông ấy!
“Đồng chí Vu, cô nói đi.” Trên mặt ông ấy vẫn là nụ cười.
“Mặc dù bác sĩ bên trạm y tế chỉ giúp khám mấy bệnh vặt cho người nhà quân nhân, nhưng vẫn cần phải trải qua khảo hạch nghiêm ngặt, y thuật, nhân phẩm đều phải vượt qua mới được, ngộ nhỡ chuẩn đoán sai, không khác gì làm tổn thương sức khỏe và sinh mệnh của người khác.”
Trong âm thầm cô nói, y thuật của bác sĩ Ngô không giỏi, khám sai bệnh cô thành mang thai, cô cảm thấy chắc hẳn những người này nghe ra được ý tứ của cô.
Mặt chính ủy Tô không cảm xúc gật đầu: “Ý kiến này của đồng chí tôi sẽ báo cáo lên cấp trên, đồng chí Vu còn gì muốn nói không?”
Vu Hướng Niệm muốn hỏi, nếu như một người quân nhân cưới vợ rồi, nhưng trong lòng không bỏ xuống được người yêu cũ, hai người thường xuyên gặp mặt, quân đội sẽ xử lý như thế nào.
Nghĩ một lát sau cùng nhịn được.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nếu cô hỏi như vậy, đám người chính ủy Tô chắc chắn đoán được người kia là Trình Cảnh Mặc.
Ngoại trừ trái tim Trình Cảnh Mặc không đặt trên người nguyên chủ, anh đối xử với nguyên chủ cũng rất tốt, không cần thiết ảnh hưởng đến tiền đồ của anh.
“Chính ủy, vết thương của Trình Cảnh Mặc bị nứt ra, mấy ngày nay đừng để anh ấy thao luyện.” Vu Hướng Niệm nói.
Trình Cảnh Mặc: “…”
Rốt cuộc Vu Hướng Niệm sao vậy?
Ngay cả Vu Hướng Dương cũng có chút sững sờ, đây là em gái anh ấy muốn đổi một cách khác để làm loạn ly hôn?
“Được, tôi đồng ý, tuần này phó đoàn trưởng Trình không cần thao luyện nữa.”
Chính ủy Tô uống xong chén trà, đứng dậy: “Chúng tôi không quấy rầy nữa, còn phải đến nhà doanh trưởng Trương nói chuyện.”
Ba người tiễn đám người chính ủy Tô ra cửa, Vu Hướng Dương ôm bả vai Trình Cảnh Mặc: “Cậu tiễn tôi ra ngoài, tôi cũng nên về nhà rồi.”
“Niệm Niệm, anh về đây, hai ngày nữa anh sẽ quay lại thăm em.” Vu Hướng Dương quay đầu lại vẫy tay với Vu Hướng Niệm.
“Ừm, trên đường đi anh chậm một chút.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vu Hướng Dương kéo Trình Cảnh Mặc đến tận bên ngoài đại viện mới buông tay, lái siết chặt tay nói: “Trình Cảnh Mặc, cậu mà dám có lỗi với Niệm Niệm, con mẹ nó tôi đánh chết cậu.
Sắc mặt Trình Cảnh Mặc bình tĩnh: “Bị động kinh à?”
Vu Hướng Dương tức giận đến hít sâu mấy hơi: “Cậu mới động kinh! Cậu cũng đã hẹn Ngô Hiểu Mẫn đến tận nhà rồi, ngay trước mặt Niệm Niệm! Lúc cậu cưới con bé đã hứa với cha mẹ tôi sẽ chăm sóc tốt cho con bé.”
Trình Cảnh Mặc hơi cụp mắt xuống, không nhìn ra cảm xúc của anh, một lúc sau anh mới nói: “Anh có cảm thấy cô ấy có gì là lạ không?”
“Ai cơ?”
“Em gái anh.”
Vu Hướng Dương tức giận nói: “Lạ chỗ nào? Con bé cho cậu sắc mặt tốt hay là dễ nói chuyện với cậu hả?”
“Ừm.” Trình Cảnh Mặc đáp: “Cô ấy nấu mì cho tôi.”
Vu Hướng Dương: “…” Anh ấy ngẩn ra một lúc lâu: “Cậu xem mình chịu ngược quen chưa kìa!”
Bình tĩnh một lát, Vu Hướng Dương lại đổi một loại giọng điệu tốt hơn vừa rồi:
“Trình Cảnh Mặc, cậu lớn hơn Niệm Niệm bảy tuổi, cậu bao dung cho con bé một chút, chờ con bé trưởng thành hơn, tính tình con bé sẽ không như vậy nữa, tôi biết cậu chịu tủi thân, mỗi lần nhà chúng tôi gặp con bé đều sẽ phê bình, răn dạy con bé, con bé sẽ thay đổi!”
Lời này Vu Hướng Dương đã nói từ lúc hai người chưa kết hôn đến tận bây giờ, nói đến mức chính anh ấy cũng không tin được.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro