Chương 30 - Phần Tử Trí Thức Cũng Phải Mưu Cầu Hạnh Phúc Cho Con Gái
Vào Thành Phố
Thất Nhi
2024-08-07 13:02:47
Mà Bạch Mai cũng có tâm tư riêng của mình, ở chung với Vu Hướng Niệm, cô ta có thể chiếm được rất nhiều hời, hơn nữa mọi hành động của Đinh Vân Phi và Vu Hướng Niệm đều nằm dưới sự quan sát của cô ta, cô ta có lòng tin, Đinh Vân Phi sẽ không thích Vu Hướng Niệm.
Một bên khác, Vu Hướng Niệm về nhà cầm phiếu và tiền, chuẩn bị bắt xe bus vào thành phố.
Thật ra cũng chẳng phải xe bus, chỉ là một chiếc xe tải quân dụng, là trong quân đội để tiện cho người nhà quân nhân vào thành phố, cố ý mở ra.
Một tuần hai chuyến, thứ tư và chủ nhật, 10 giờ sáng xuất phát ở cổng đại viện, bốn giờ chiều đón ở cửa công viên trung tâm thành phố.
Chủ nhật tuần trước, lần đầu tiên Vu Hướng Niệm nhìn thấy người nhà quân nhân lên xe, cảnh tượng kia dọa cô nhảy dựng lên.
Một nhóm phụ nữ vác theo bao, gùi, còn có người dắt theo đứa nhỏ, xe còn chưa dừng hẳn, những người này đã như bầy ong vỡ tổ xông đến, giống như đi cướp tiền vậy.
Đủ loại tiếng kêu không ngừng vang lên: “Ai nha, đừng đẩy nữa mà!”, “Ai dẫm lên chân tôi rồi!” “Gùi sau lưng cô cọ vào tôi kìa!” “Tôi bị rơi mất giày rồi! Ai nhặt giúp tôi với!”… Còn cả tiếng la khóc của trẻ con.
Cảnh tượng đó thật sự oanh động!
Lúc Vu Hướng Niệm cầm túi đi đến cổng đại viện đã có rất nhiều phụ nữ chờ ở đây.
Mọi người nhìn thấy cô, đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó đều quay mặt đi xì xào bàn tán.
Vu Hướng Niệm có loại cảm giác người hiện đại từ thành phố về nông thôn, gặp được một đám bà thím cắn hạt dưa ở cổng thôn.
Chỉ một lát sau, toàn bộ quân khu đều biết Vu Hướng Niệm cô không đi làm, ngồi xe vào thành phố.
Có lẽ còn đồn thổi, cô vào thành phố là để đi gặp một ông lão 50 tuổi, hai người tay trong tay đi dạo phố nữa, nhưng người đàn ông kia có vợ, còn cả hai đứa con trai nữa.
“Bíp bíp…” Hai tiếng, xe tải đi đến, đám phụ nữ kia vừa nghe thấy tiếng dừng bàn tán, nóng lòng lên xe.
Quả nhiên xe tải màu xanh lục vừa dừng trước mặt, rầm một cái, những người đó đã vọt đến.
Nói thật Vu Hướng Niệm vẫn rất khâm phục những người phụ nữ kia, thùng xe cao như vậy, bọn họ bám vào hai thành xe, dùng lực nhảy lên.
Lúc đám người Vu Hướng Niệm lên hết, xe mới chạy, trên xe đầy ắp người.
May mắn đây là thứ tư, không đông như chủ nhật.
Cô cũng học theo dáng vẻ của mấy người kia, bám thành xe, dùng sức chống đẩy, nhưng không lên được.
Cô thử lại nhiều lần cũng không lên được, dẫn đến một tràng tiếng cười.
Mặt cô đỏ rần lên, không biết là do quá mức dùng sức hay mất mặt.
Tài xế thấy cô ở đó nhảy một lúc lâu còn chưa lên được, cũng không ai giúp cô một tay, chỉ có thể tự mình xuống xe, trước leo lên xe, sau đó vươn tay kéo cô lên.
“Cảm ơn anh!” Vu Hướng Niệm đỏ mặt nói.
Những người phụ nữ kia nhìn dáng vẻ xấu hổ nói chuyện với đàn ông của cô, trong lòng đều đang mắng cô: Không biết xấu hổ!
Tài xế cũng bị dáng vẻ này của cô làm cho ngẩn ra một lúc: “À... Không cần khách sáo.”
Xe đi về phía thành phố, đám phụ nữ ríu rít trò chuyện.
Vu Hướng Niệm đứng trong xe, tay vịn thành xe, thưởng thức phong cảnh bên đường.
Tháng 5 Nam Thành, ánh mặt trời xán lạn, cảnh xuân tươi đẹp, khắp nơi xanh mơn mởn.
Đường vẫn là đường đất, xóc nảy không thôi, trên đường đi xe cuốn lên đầy bụi đất.
Gặp phải ổ gà to, xe xóc nảy mạnh một cái, còn dẫn đến đám phụ nữ vui cười, chửi rủa.
Vu Hướng Niệm cảm thấy cuộc sống như vậy cũng khá tốt, bình tĩnh, thanh thản.
Không giống như cô ở hiện đại, mỗi ngày mệt chết đi được, không phải học thì chính là làm việc, cho dù yêu đương cũng không có thời gian.
Đột nhiên một tiếng hô to cắt ngang dòng suy nghĩ của Vu Hướng Niệm.
“Liễu Trân! Cô nhìn xem Phương Tử sắp chết kìa!”
Vu Hướng Niệm theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy mấy người phụ nữ hoảng loạn, mới vừa rồi còn hi hi ha ha, lúc này đã sắp khóc đến nơi.
“Phương Tử, con sao thế?” Một người phụ nữ hoảng sợ lắc bé gái trong ngực, sắc mặt cô bé kia xanh mét, khẽ nhếch môi, dáng vẻ cực kỳ đau đớn.
Một bên khác, Vu Hướng Niệm về nhà cầm phiếu và tiền, chuẩn bị bắt xe bus vào thành phố.
Thật ra cũng chẳng phải xe bus, chỉ là một chiếc xe tải quân dụng, là trong quân đội để tiện cho người nhà quân nhân vào thành phố, cố ý mở ra.
Một tuần hai chuyến, thứ tư và chủ nhật, 10 giờ sáng xuất phát ở cổng đại viện, bốn giờ chiều đón ở cửa công viên trung tâm thành phố.
Chủ nhật tuần trước, lần đầu tiên Vu Hướng Niệm nhìn thấy người nhà quân nhân lên xe, cảnh tượng kia dọa cô nhảy dựng lên.
Một nhóm phụ nữ vác theo bao, gùi, còn có người dắt theo đứa nhỏ, xe còn chưa dừng hẳn, những người này đã như bầy ong vỡ tổ xông đến, giống như đi cướp tiền vậy.
Đủ loại tiếng kêu không ngừng vang lên: “Ai nha, đừng đẩy nữa mà!”, “Ai dẫm lên chân tôi rồi!” “Gùi sau lưng cô cọ vào tôi kìa!” “Tôi bị rơi mất giày rồi! Ai nhặt giúp tôi với!”… Còn cả tiếng la khóc của trẻ con.
Cảnh tượng đó thật sự oanh động!
Lúc Vu Hướng Niệm cầm túi đi đến cổng đại viện đã có rất nhiều phụ nữ chờ ở đây.
Mọi người nhìn thấy cô, đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó đều quay mặt đi xì xào bàn tán.
Vu Hướng Niệm có loại cảm giác người hiện đại từ thành phố về nông thôn, gặp được một đám bà thím cắn hạt dưa ở cổng thôn.
Chỉ một lát sau, toàn bộ quân khu đều biết Vu Hướng Niệm cô không đi làm, ngồi xe vào thành phố.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Có lẽ còn đồn thổi, cô vào thành phố là để đi gặp một ông lão 50 tuổi, hai người tay trong tay đi dạo phố nữa, nhưng người đàn ông kia có vợ, còn cả hai đứa con trai nữa.
“Bíp bíp…” Hai tiếng, xe tải đi đến, đám phụ nữ kia vừa nghe thấy tiếng dừng bàn tán, nóng lòng lên xe.
Quả nhiên xe tải màu xanh lục vừa dừng trước mặt, rầm một cái, những người đó đã vọt đến.
Nói thật Vu Hướng Niệm vẫn rất khâm phục những người phụ nữ kia, thùng xe cao như vậy, bọn họ bám vào hai thành xe, dùng lực nhảy lên.
Lúc đám người Vu Hướng Niệm lên hết, xe mới chạy, trên xe đầy ắp người.
May mắn đây là thứ tư, không đông như chủ nhật.
Cô cũng học theo dáng vẻ của mấy người kia, bám thành xe, dùng sức chống đẩy, nhưng không lên được.
Cô thử lại nhiều lần cũng không lên được, dẫn đến một tràng tiếng cười.
Mặt cô đỏ rần lên, không biết là do quá mức dùng sức hay mất mặt.
Tài xế thấy cô ở đó nhảy một lúc lâu còn chưa lên được, cũng không ai giúp cô một tay, chỉ có thể tự mình xuống xe, trước leo lên xe, sau đó vươn tay kéo cô lên.
“Cảm ơn anh!” Vu Hướng Niệm đỏ mặt nói.
Những người phụ nữ kia nhìn dáng vẻ xấu hổ nói chuyện với đàn ông của cô, trong lòng đều đang mắng cô: Không biết xấu hổ!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tài xế cũng bị dáng vẻ này của cô làm cho ngẩn ra một lúc: “À... Không cần khách sáo.”
Xe đi về phía thành phố, đám phụ nữ ríu rít trò chuyện.
Vu Hướng Niệm đứng trong xe, tay vịn thành xe, thưởng thức phong cảnh bên đường.
Tháng 5 Nam Thành, ánh mặt trời xán lạn, cảnh xuân tươi đẹp, khắp nơi xanh mơn mởn.
Đường vẫn là đường đất, xóc nảy không thôi, trên đường đi xe cuốn lên đầy bụi đất.
Gặp phải ổ gà to, xe xóc nảy mạnh một cái, còn dẫn đến đám phụ nữ vui cười, chửi rủa.
Vu Hướng Niệm cảm thấy cuộc sống như vậy cũng khá tốt, bình tĩnh, thanh thản.
Không giống như cô ở hiện đại, mỗi ngày mệt chết đi được, không phải học thì chính là làm việc, cho dù yêu đương cũng không có thời gian.
Đột nhiên một tiếng hô to cắt ngang dòng suy nghĩ của Vu Hướng Niệm.
“Liễu Trân! Cô nhìn xem Phương Tử sắp chết kìa!”
Vu Hướng Niệm theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy mấy người phụ nữ hoảng loạn, mới vừa rồi còn hi hi ha ha, lúc này đã sắp khóc đến nơi.
“Phương Tử, con sao thế?” Một người phụ nữ hoảng sợ lắc bé gái trong ngực, sắc mặt cô bé kia xanh mét, khẽ nhếch môi, dáng vẻ cực kỳ đau đớn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro