Chương 30 - Phần Tử Trí Thức Cũng Phải Mưu Cầu Hạnh Phúc Cho Con Gái
Nấu Mì
Thất Nhi
2024-08-07 13:02:47
Sau khi nguyên chủ mang thai mới phát hiện Đinh Vân Phi vẫn còn qua lại với Bạch Mai, cô tức giận đi tìm hai người lý luận.
Hai người bọn họ lo lắng gian tình bị bại lộ, trực tiếp giết chết nguyên chủ ném vào núi sâu, ngay cả thi thể cũng bị dã thú ăn.
Sau khi Trình Cảnh Mặc ly hôn, một lòng gây dựng sự nghiệp, sau cùng trở thành tổng tư lệnh chiến công hiển hách trong lục quân.
Nhưng anh cũng không tái hôn, tất cả mọi người đều mắng nguyên chủ hại Trình Cảnh Mặc cả một đời.
Sau khi Vu Hướng Niệm đến nhà bếp nấu mì, Trình Cảnh Mặc vẫn còn ở trong phòng ngủ, anh một lần nữa kiểm tra tính ổn định của những ngăn tủ quần áo kia, bảo đảm cho dù dùng sức kéo như thế nào cũng sẽ không rơi.
Đám phụ nữ kia cũng không đi, đợi xem Vu Hướng Niệm có thể nấu ra mì gì.
May mắn lúc còn nhỏ Vu Hướng Niệm ở nhà bà ngoại đã từng thấy qua bà ngoại mình dùng kiểu bếp lò này.
Cô học theo dáng vẻ của bà ngoại, đầu tiên cầm bao diêm trên bếp, sau đó quẹt lửa vào giấy, lại chọn mấy cành củi khô để nhóm.
Chỉ một lát sau, củi khô cháy lên, Vu Hướng Niệm lần lượt cho củi khô vào, như thế lửa sẽ cháy to hơn.
Đám phụ nữ liếc nhau.
Không phải chỉ là nhóm lửa thôi à, bọn họ không tin Vu Hướng Niệm sẽ nấu được mì.
Chỉ thấy Vu Hướng Niệm rửa nồi, bỏ một ít nước vào nồi, sau đó chạy ra ngoài sân hái được mấy quả cà chua, hai cọng hành lá, rửa sạch đi vào.
Nước trong nồi đang sôi, Vu Hướng Niệm bỏ cà chua vào trong nồi nước nóng một lúc, sau đó vớt lên bóc vỏ, cắt thành miếng nhỏ hạt lựu.
Đám phụ nữ khiếp sợ!
Cà chua còn phải bóc vỏ? Bọn họ rửa qua cái là ăn.
Vu Hướng Niệm lại bỏ một thìa mỡ heo vào trong nồi, sau khi mỡ nóng lên, đập hai quả trứng vào quấy, lại bỏ cà chua vào xào một lúc, cuối cùng thêm nước nấu lên.
Trong phòng lập tức có mùi thơm của trứng gà, mọi người không nhịn được mà hít nhiều thêm hai hơi.
Nhưng suy nghĩ trong lòng lại là, mụ la sát này đúng là không biết lo liệu việc nhà, chỉ nấu một bát mì thôi đã tốn hai quả trứng gà cùng với một thìa mỡ to, cứ tiếp tục như vậy, chẳng phai ăn sạch vốn liếng trong nhà à!
Vu Hướng Niệm múc canh trứng cà chua vào trong một bát to, lại bỏ thêm ít nước vào nồi, sau khi nước sôi thì cho mì trụng.
Mì chín lại vớt lên bỏ vào trong bát, rải hành đã thái lên, một bát mì sắc hương đều đủ đã xong.
Mọi người ngửi mùi này, nuốt một ngụm nước bọt.
Vu Hướng Niệm đặt bát mỳ này lên trên bàn bát tiên, gọi Trình Cảnh Mặc còn đang bận rộn trong phòng ngủ: “Trình Cảnh Mặc, mì xong rồi, anh nhanh ra ăn đi.”
Lúc Trình Cảnh Mặc đi đến, vòng sáng trên đỉnh đầu anh đã không còn.
Anh nhìn bát mỳ này cũng sửng sốt một lát.
Vừa rồi lúc Vu Hướng Niệm nói muốn nấu mì, anh cũng không từ chối, là vì không muốn làm mất mặt cô trước mặt mọi người.
Anh cho rằng trước mặt mình cũng chỉ là một bát mì nước trắng, không nghĩ đến màu sắc lại đẹp như vậy, nhìn qua đã thấy ngon.
Anh lẳng lặng ngồi xuống trước bàn, thử một đũa.
Mùi thơm xông thẳng lên đỉnh đầu, ăn quá ngon, anh không nhịn được mà ăn một đũa to.
Đây là lần đầu tiên anh ăn thứ gì đó do Vu Hướng Niệm nấu, không nghĩ đến lại ngon như vậy.
Thế nhưng chẳng phải người nhà cô nói, cô không biết làm việc nhà gì à?
Hơn nữa nửa năm này anh cũng tận mắt nhìn thấu, trước giờ Vu Hướng Niệm không xuống bếp, mỗi ngày ra ngoài ăn.
Anh nghi ngờ ngẩng đầu lên, lập tức nhìn thấy ánh mắt hiếu kỳ của một đám phụ nữ.
“Mấy chị dâu này, mọi người ăn cùng nhé?” Anh khách sáo hỏi.
Trong lòng mấy người phụ nữ muốn ăn, mặt ngoài lại xua tay đáp: “Cậu ăn của mình đi, chúng tôi ăn rồi.”
Nói xong lại nuốt một ngụm nước bọt.
Hai người bọn họ lo lắng gian tình bị bại lộ, trực tiếp giết chết nguyên chủ ném vào núi sâu, ngay cả thi thể cũng bị dã thú ăn.
Sau khi Trình Cảnh Mặc ly hôn, một lòng gây dựng sự nghiệp, sau cùng trở thành tổng tư lệnh chiến công hiển hách trong lục quân.
Nhưng anh cũng không tái hôn, tất cả mọi người đều mắng nguyên chủ hại Trình Cảnh Mặc cả một đời.
Sau khi Vu Hướng Niệm đến nhà bếp nấu mì, Trình Cảnh Mặc vẫn còn ở trong phòng ngủ, anh một lần nữa kiểm tra tính ổn định của những ngăn tủ quần áo kia, bảo đảm cho dù dùng sức kéo như thế nào cũng sẽ không rơi.
Đám phụ nữ kia cũng không đi, đợi xem Vu Hướng Niệm có thể nấu ra mì gì.
May mắn lúc còn nhỏ Vu Hướng Niệm ở nhà bà ngoại đã từng thấy qua bà ngoại mình dùng kiểu bếp lò này.
Cô học theo dáng vẻ của bà ngoại, đầu tiên cầm bao diêm trên bếp, sau đó quẹt lửa vào giấy, lại chọn mấy cành củi khô để nhóm.
Chỉ một lát sau, củi khô cháy lên, Vu Hướng Niệm lần lượt cho củi khô vào, như thế lửa sẽ cháy to hơn.
Đám phụ nữ liếc nhau.
Không phải chỉ là nhóm lửa thôi à, bọn họ không tin Vu Hướng Niệm sẽ nấu được mì.
Chỉ thấy Vu Hướng Niệm rửa nồi, bỏ một ít nước vào nồi, sau đó chạy ra ngoài sân hái được mấy quả cà chua, hai cọng hành lá, rửa sạch đi vào.
Nước trong nồi đang sôi, Vu Hướng Niệm bỏ cà chua vào trong nồi nước nóng một lúc, sau đó vớt lên bóc vỏ, cắt thành miếng nhỏ hạt lựu.
Đám phụ nữ khiếp sợ!
Cà chua còn phải bóc vỏ? Bọn họ rửa qua cái là ăn.
Vu Hướng Niệm lại bỏ một thìa mỡ heo vào trong nồi, sau khi mỡ nóng lên, đập hai quả trứng vào quấy, lại bỏ cà chua vào xào một lúc, cuối cùng thêm nước nấu lên.
Trong phòng lập tức có mùi thơm của trứng gà, mọi người không nhịn được mà hít nhiều thêm hai hơi.
Nhưng suy nghĩ trong lòng lại là, mụ la sát này đúng là không biết lo liệu việc nhà, chỉ nấu một bát mì thôi đã tốn hai quả trứng gà cùng với một thìa mỡ to, cứ tiếp tục như vậy, chẳng phai ăn sạch vốn liếng trong nhà à!
Vu Hướng Niệm múc canh trứng cà chua vào trong một bát to, lại bỏ thêm ít nước vào nồi, sau khi nước sôi thì cho mì trụng.
Mì chín lại vớt lên bỏ vào trong bát, rải hành đã thái lên, một bát mì sắc hương đều đủ đã xong.
Mọi người ngửi mùi này, nuốt một ngụm nước bọt.
Vu Hướng Niệm đặt bát mỳ này lên trên bàn bát tiên, gọi Trình Cảnh Mặc còn đang bận rộn trong phòng ngủ: “Trình Cảnh Mặc, mì xong rồi, anh nhanh ra ăn đi.”
Lúc Trình Cảnh Mặc đi đến, vòng sáng trên đỉnh đầu anh đã không còn.
Anh nhìn bát mỳ này cũng sửng sốt một lát.
Vừa rồi lúc Vu Hướng Niệm nói muốn nấu mì, anh cũng không từ chối, là vì không muốn làm mất mặt cô trước mặt mọi người.
Anh cho rằng trước mặt mình cũng chỉ là một bát mì nước trắng, không nghĩ đến màu sắc lại đẹp như vậy, nhìn qua đã thấy ngon.
Anh lẳng lặng ngồi xuống trước bàn, thử một đũa.
Mùi thơm xông thẳng lên đỉnh đầu, ăn quá ngon, anh không nhịn được mà ăn một đũa to.
Đây là lần đầu tiên anh ăn thứ gì đó do Vu Hướng Niệm nấu, không nghĩ đến lại ngon như vậy.
Thế nhưng chẳng phải người nhà cô nói, cô không biết làm việc nhà gì à?
Hơn nữa nửa năm này anh cũng tận mắt nhìn thấu, trước giờ Vu Hướng Niệm không xuống bếp, mỗi ngày ra ngoài ăn.
Anh nghi ngờ ngẩng đầu lên, lập tức nhìn thấy ánh mắt hiếu kỳ của một đám phụ nữ.
“Mấy chị dâu này, mọi người ăn cùng nhé?” Anh khách sáo hỏi.
Trong lòng mấy người phụ nữ muốn ăn, mặt ngoài lại xua tay đáp: “Cậu ăn của mình đi, chúng tôi ăn rồi.”
Nói xong lại nuốt một ngụm nước bọt.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro