Chương 30 - Phần Tử Trí Thức Cũng Phải Mưu Cầu Hạnh Phúc Cho Con Gái
Nước Có Vấn Đề
Thất Nhi
2024-08-07 13:02:47
Hôm nay cô nhất định phải lấy được tiền!
Bạch Mai: “…” Cô ta còn đang nghĩ xem tìm cớ gì.
Vu Hướng Niệm đã không còn nhẫn nại, kéo tay Bạch Mai: “Đi thôi, bây giờ chúng ta lĩnh lương, chờ lát nữa đông người.”
Bạch Mai cứ như vậy cực kỳ không tình nguyện bị Vu Hướng Niệm kéo đến chỗ lĩnh lương, hai người nhận lương.
Vu Hướng Niệm lấy ra 40 hào đã chuẩn bị từ trước, đưa cho Bạch Mai: “Cô đưa tôi ba đồng, tôi trả cô 40 hào.”
Bạch Mai cầm chặt một tờ đại đoàn kết, một tờ năm đồng, ba tờ một đồng, không chịu lấy tiền.
Vu Hướng Niệm rút từ trong tay cô ta ba tờ một đồng, nhét 40 hào vào trong tay cô ta, ngâm nga rời đi.
Ai bảo cô thích chiếm hời!
Nhìn bóng dáng vui sướng của Vu Hướng Niệm, Bạch Mai căm giận siết túi quần, bên trong có một món đồ.
Lúc Vu Hướng Niệm từ chỗ lĩnh lương đi ra, lập tức nhìn thấy một đội ngũ thật dài đi qua trước mặt cô.
Mặc dù một đêm không ngủ, nhưng mọi người vẫn rất có tinh thần, ngẩng đầu ưỡn ngực, bước đều về phía trước.
Trong tay mọi người còn cầm đủ loại trang bị, trên ống quần và giày đều là bùn đất, có mấy người trên thân cũng có bùn đất.
Trái lại với mấy người đầy bùn đất, Vu Hướng Niệm mặc sạch sẽ xinh đẹp, áo sơ mi ngắn tay màu trắng, chân váy dài màu xanh lam, vạt áo sơ mi được bỏ vào trong váy, vòng eo tinh tế lộ ra, căng chân trắng nõn, duyên dáng yêu kiều.
Tóc cô cũng không thắt hai bím như những người phụ nữ khác, mà buộc đuôi ngựa, gương mặt nhỏ trứng ngỗng không trang điểm, da trắng môi đỏ, đôi mắt kia sáng lấp lánh, binh sĩ đi qua đều sẽ không nhịn được lén ngó vài lần.
Vu Hướng Niệm đứng ở nơi đó tìm Vu Hướng Dương và Trình Cảnh Mặc, chưa đến mấy phút đã thấy hai gương mặt quen thuộc, Trình Cảnh Mặc đi ở phía trước, Vu Hướng Dương đi ở phía sau anh.
Hai người kia cũng nhìn thấy cô, cô cười vẫy tay với hai người, Vu Hướng Niệm nhếch miệng cười, Trình Cảnh Mặc lại không cảm xúc.
Vu Hướng Niệm giống như còn nhìn thấy Trình Cảnh Mặc nhíu mày, dáng vẻ không quá nguyện ý nhìn thấy cô.
Đội ngũ đi qua, Vu Hướng Niệm cũng quay về văn phòng mình, Bạch Mai còn chưa về.
Hôm nay người bên hậu cần đều bận rộn, cũng không ai quản Bạch Mai có đi làm hay không.
Bạch Mai lấy xe đẹp mà Vu Hướng Niệm cho cô ta mượn đi vào trong thành phố.
Cô ta không có phiếu đường, tiêu tốn 30 hào mua một cân đường trắng, lại đạp xe về quân khu.
Đi đi về về, lúc quay về quân khu đã là giờ cơm trưa.
Cơm trưa của bọn họ ăn ở căng tin quân đội, mặc dù đồ ăn không ngon nhưng no bụng.
Sau khi ăn trưa xong lại tiếp tục đi làm.
Hôm nay Vu Hướng Niệm rất bận, rất nhiều binh sĩ đến trả đồ, cô phải kiểm tra đối chiếu rồi ký tên.
Cô là nhân viên lâm thời, tối hôm qua không bắt cô đến tăng ca, là người khác thay cô giao đồ, hôm nay trả đồ, cần cô tự mình kiểm kê.
Vẫn luôn bận rộn đến lúc sắp tan làm, mới trở lại văn phòng, Bạch Mai đã mang một cốc nước đến.
“Niệm Niệm, hôm nay cô vất vả rồi, tôi cố ý pha cho cô một cốc nước đường, nhanh uống đi.”
Không có việc gì mà tỏ ra ân cần, không phải gian cũng là trộm.
Người thích chiếm hời như vậy lại nỡ pha một cốc nước đường cho cô uống, nước này nhất định có vấn đề.
Vu Hướng Niệm đương nhiên không uống, nhưng trong lúc nhất thời cô không tìm được lý do chính đáng từ chối.
“Sao lại đột nhiên pha nước đường uống vậy?” Cô bắt đầu kéo dài thời gian, cố ý hỏi: “Cô lấy đường trắng ở đâu vậy?”
“Hôm qua tôi bị tiêu chảy, hôm nay muốn uống nước đường nên cố ý mua.” Bạch Mai đưa cốc tráng men trong tay đến trước mặt Vu Hướng Niệm.
Tiếng kẻng tan làm đã vang lên, Vu Hướng Niệm nói: “Cô để đó trước đi, tôi còn có chút việc, làm xong lại uống.”
“Cũng tan làm rồi, ngày mai lại làm đi, cô đã bận cả ngày rồi.”
Nhìn tư thế này của Bạch Mai là không thể không uống, Vu Hướng Niệm định diễn không đứng vững, không cẩn thận làm đổ cốc nước trong tay cô ta.
Đang chuẩn bị diễn kịch, Đinh Vân Phi mồ hôi đầm đìa chạy vào.
Vu Hướng Niệm cười, cầm cốc nước trong tay Bạch Mai, đi về phía Đinh Vân Phi: “Anh Đinh, anh nhìn xem anh mệt thành bộ dáng nào rồi, Bạch Mai cố ý pha nước đường, anh nhanh uống đi.”
Bạch Mai: “…” Cô ta còn đang nghĩ xem tìm cớ gì.
Vu Hướng Niệm đã không còn nhẫn nại, kéo tay Bạch Mai: “Đi thôi, bây giờ chúng ta lĩnh lương, chờ lát nữa đông người.”
Bạch Mai cứ như vậy cực kỳ không tình nguyện bị Vu Hướng Niệm kéo đến chỗ lĩnh lương, hai người nhận lương.
Vu Hướng Niệm lấy ra 40 hào đã chuẩn bị từ trước, đưa cho Bạch Mai: “Cô đưa tôi ba đồng, tôi trả cô 40 hào.”
Bạch Mai cầm chặt một tờ đại đoàn kết, một tờ năm đồng, ba tờ một đồng, không chịu lấy tiền.
Vu Hướng Niệm rút từ trong tay cô ta ba tờ một đồng, nhét 40 hào vào trong tay cô ta, ngâm nga rời đi.
Ai bảo cô thích chiếm hời!
Nhìn bóng dáng vui sướng của Vu Hướng Niệm, Bạch Mai căm giận siết túi quần, bên trong có một món đồ.
Lúc Vu Hướng Niệm từ chỗ lĩnh lương đi ra, lập tức nhìn thấy một đội ngũ thật dài đi qua trước mặt cô.
Mặc dù một đêm không ngủ, nhưng mọi người vẫn rất có tinh thần, ngẩng đầu ưỡn ngực, bước đều về phía trước.
Trong tay mọi người còn cầm đủ loại trang bị, trên ống quần và giày đều là bùn đất, có mấy người trên thân cũng có bùn đất.
Trái lại với mấy người đầy bùn đất, Vu Hướng Niệm mặc sạch sẽ xinh đẹp, áo sơ mi ngắn tay màu trắng, chân váy dài màu xanh lam, vạt áo sơ mi được bỏ vào trong váy, vòng eo tinh tế lộ ra, căng chân trắng nõn, duyên dáng yêu kiều.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tóc cô cũng không thắt hai bím như những người phụ nữ khác, mà buộc đuôi ngựa, gương mặt nhỏ trứng ngỗng không trang điểm, da trắng môi đỏ, đôi mắt kia sáng lấp lánh, binh sĩ đi qua đều sẽ không nhịn được lén ngó vài lần.
Vu Hướng Niệm đứng ở nơi đó tìm Vu Hướng Dương và Trình Cảnh Mặc, chưa đến mấy phút đã thấy hai gương mặt quen thuộc, Trình Cảnh Mặc đi ở phía trước, Vu Hướng Dương đi ở phía sau anh.
Hai người kia cũng nhìn thấy cô, cô cười vẫy tay với hai người, Vu Hướng Niệm nhếch miệng cười, Trình Cảnh Mặc lại không cảm xúc.
Vu Hướng Niệm giống như còn nhìn thấy Trình Cảnh Mặc nhíu mày, dáng vẻ không quá nguyện ý nhìn thấy cô.
Đội ngũ đi qua, Vu Hướng Niệm cũng quay về văn phòng mình, Bạch Mai còn chưa về.
Hôm nay người bên hậu cần đều bận rộn, cũng không ai quản Bạch Mai có đi làm hay không.
Bạch Mai lấy xe đẹp mà Vu Hướng Niệm cho cô ta mượn đi vào trong thành phố.
Cô ta không có phiếu đường, tiêu tốn 30 hào mua một cân đường trắng, lại đạp xe về quân khu.
Đi đi về về, lúc quay về quân khu đã là giờ cơm trưa.
Cơm trưa của bọn họ ăn ở căng tin quân đội, mặc dù đồ ăn không ngon nhưng no bụng.
Sau khi ăn trưa xong lại tiếp tục đi làm.
Hôm nay Vu Hướng Niệm rất bận, rất nhiều binh sĩ đến trả đồ, cô phải kiểm tra đối chiếu rồi ký tên.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô là nhân viên lâm thời, tối hôm qua không bắt cô đến tăng ca, là người khác thay cô giao đồ, hôm nay trả đồ, cần cô tự mình kiểm kê.
Vẫn luôn bận rộn đến lúc sắp tan làm, mới trở lại văn phòng, Bạch Mai đã mang một cốc nước đến.
“Niệm Niệm, hôm nay cô vất vả rồi, tôi cố ý pha cho cô một cốc nước đường, nhanh uống đi.”
Không có việc gì mà tỏ ra ân cần, không phải gian cũng là trộm.
Người thích chiếm hời như vậy lại nỡ pha một cốc nước đường cho cô uống, nước này nhất định có vấn đề.
Vu Hướng Niệm đương nhiên không uống, nhưng trong lúc nhất thời cô không tìm được lý do chính đáng từ chối.
“Sao lại đột nhiên pha nước đường uống vậy?” Cô bắt đầu kéo dài thời gian, cố ý hỏi: “Cô lấy đường trắng ở đâu vậy?”
“Hôm qua tôi bị tiêu chảy, hôm nay muốn uống nước đường nên cố ý mua.” Bạch Mai đưa cốc tráng men trong tay đến trước mặt Vu Hướng Niệm.
Tiếng kẻng tan làm đã vang lên, Vu Hướng Niệm nói: “Cô để đó trước đi, tôi còn có chút việc, làm xong lại uống.”
“Cũng tan làm rồi, ngày mai lại làm đi, cô đã bận cả ngày rồi.”
Nhìn tư thế này của Bạch Mai là không thể không uống, Vu Hướng Niệm định diễn không đứng vững, không cẩn thận làm đổ cốc nước trong tay cô ta.
Đang chuẩn bị diễn kịch, Đinh Vân Phi mồ hôi đầm đìa chạy vào.
Vu Hướng Niệm cười, cầm cốc nước trong tay Bạch Mai, đi về phía Đinh Vân Phi: “Anh Đinh, anh nhìn xem anh mệt thành bộ dáng nào rồi, Bạch Mai cố ý pha nước đường, anh nhanh uống đi.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro