Chương 30 - Phần Tử Trí Thức Cũng Phải Mưu Cầu Hạnh Phúc Cho Con Gái
Sống Lại
Thất Nhi
2024-08-07 13:02:47
Hai người đi qua, Trình Cảnh Mặc vẫn là giọng điệu vạn năm không đổi kia: “Đồng chí Ngô, cô tìm tôi có chuyện gì vậy?”
Ánh mắt Ngô Hiểu Mẫn dừng ở trên bàn tay nắm chặt của hai người, ngẩn ra một lát mới nói: “Tôi đến nói cho anh biết, tôi nghe dượng tôi nói, chuyện của anh cần phải báo cáo cho lãnh đạo cấp trên để quyết định.”
Đây là hôm nay cô ta cố ý đến nhà chính ủy Tô hỏi thăm, vừa có được tin tức đã vội vã chạy đến nói cho Trình Cảnh Mặc.
Nhưng hình như Trình Cảnh Mặc cũng không vui vẻ như trong suy nghĩ của cô ta.
Thật ra chuyện này vốn nằm trong dự đoán của Trình Cảnh Mặc, anh lễ phép gật đầu nói: “Cảm ơn đồng chí Ngô.”
Nghĩ đến Trình Cảnh Mặc là một người không dễ dàng bộc lộ cảm xúc của mình, Ngô Hiểu Mẫn lại nói: “Tôi sẽ tiếp tục hỏi thăm chỗ dượng mình, một khi có tình huống mới sẽ lập tức đến nói cho anh biết.”
Trình Cảnh Mặc vừa định nói không cần phiền phức, Vu Hướng Niệm ở bên đã không nhịn được: “Đồng chí Ngô, cảm ơn cô, nhưng không cần đâu!”
Ngô Hiểu Mẫn mím môi, cúi mặt xuống, giọng điệu nói chuyện mang theo vài phần tủi thân: “Đồng chí Vu, cô đừng hiểu lầm, tôi không có ý gì khác, tôi và phó đoàn trưởng Trình chỉ là bạn bè bình thường, làm bạn, tôi không muốn anh ấy xảy ra chuyện gì.”
Haiz, mỗi ngày Vu Hướng Niệm cô diễn vai trà xanh, bây giờ thế mà có người diễn xuất trước mặt cô.
Chẳng qua cũng có khả năng thật sự là trà xanh!
Cho dù là thật hay giả, Vu Hướng Niệm vẫn làm theo trình tự, khóe môi cô cong lên: “Đồng chí Ngô hy vọng tôi hiểu lầm cái gì? Trái lại chính cô là người hiểu lầm.”
Ngô Hiểu Mẫn nghi hoặc nhìn Vu Hướng Niệm: “Tôi hiểu lầm cái gì?”
Giọng điệu của Vu Hướng Niệm cũng rất cứng rắn: “Cô hiểu lầm thân phận của mình! Trình Cảnh Mặc là chồng tôi, cho dù anh ấy có chuyện gì hay không đều không đến lượt cô hỏi thăm giúp đỡ! Nói trắng ra một chút, cô phải hiểu rõ thân phận của mình, cô không có tư cách quan tâm Trình Cảnh Mặc!”
Ngô Hiểu Mẫn sửng sốt, cô ta không nghĩ đến hôm nay Vu Hướng Niệm lại nói chuyện thẳng thừng như thế, hai lần trước chẳng phải cô vẫn luôn làm bộ làm tịch à?
“Còn nữa, về sau đừng hẹn anh ấy lén gặp mặt! Cô không để ý đến thanh danh của mình, nhưng Trình Cảnh Mặc là quân nhân, tác phong không thể xảy ra vấn đề!”
Nói xong, bàn tay vẫn nắm tay Trình Cảnh Mặc kéo đi: “Đi thôi, về nhà.”
Ngô Hiểu Mẫn nhìn bóng dáng hai người nắm tay nhau rời đi, hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Cô ta không hiểu sao mọi chuyện lại không phát triển dựa theo mình mong muốn.
Ở trong trí nhớ của cô ta, không phải Vu Hướng Niệm bởi vì lén lút với người khác mà cùng Trình Cảnh Mặc ly hôn sao? Trình Cảnh Mặc cũng không bị xử phạt?
Rốt cuộc chỗ nào xảy ra vấn đề?
Chẳng qua cho dù chuyện gì ngoài ý muốn, đời này cô ta nhất định phải bắt lấy Trình Cảnh Mặc.
Sống lại một lần, cô ta không bao giờ muốn sống như đời trước nữa, cô ta phải làm vợ của Tổng Tư lệnh khiến người ta hâm mộ.
Trình Cảnh Mặc bị Vu Hướng Niệm nắm tay đi về phía nhà, anh có chút sững sờ.
Hai người đi một đoạn đường dài, mãi cho đến khi đến chỗ Ngô Hiểu Mẫn không nhìn thấy, Vu Hướng Niệm mới buông tay anh ra, ghét bỏ mồ hôi trên tay anh: “Sao tay anh đổ nhiều mồ hôi như vậy?”
Lòng bàn tay Trình Cảnh Mặc truyền đến một mảnh lạnh lẽo, bàn tay đã cứng đờ kia dần dần khôi phục lại tri giác, đầu óc mụ mị cũng dần tỉnh táo.
“Đồng chí Vu Hướng Niệm, vừa rồi lời nói của cô có hơi quá, đồng chí Ngô chỉ có lòng tốt!”
Lòng tốt cái beep! Đó chính là lòng riêng, còn không phải là muốn tiếp tục tiền duyên với Trình Cảnh Mặc à!
Hơn nữa cô ta có lòng tốt thì có tác dụng beep gì, có thể quyết định thay quân đội sao?
Vu Hướng Niệm chán ghét loại người cái gì cũng không giúp được, chỉ biết diễn tiết mục người có lòng tốt!
Nhưng Vu Hướng Niệm biết, loại thẳng nam như Trình Cảnh Mặc chính là ăn dáng vẻ trà xanh đó, cảm thấy trà xanh ấm ức, đau lòng trà xanh!
Chẳng qua nể mặt vừa rồi Trình Cảnh Mặc cũng không làm trò ở trước mặt Ngô Hiểu Mẫn phản bác cô, rất phối hợp nắm tay cô, Vu Hướng Niệm cũng không muốn quanh co lòng vòng.
Ánh mắt Ngô Hiểu Mẫn dừng ở trên bàn tay nắm chặt của hai người, ngẩn ra một lát mới nói: “Tôi đến nói cho anh biết, tôi nghe dượng tôi nói, chuyện của anh cần phải báo cáo cho lãnh đạo cấp trên để quyết định.”
Đây là hôm nay cô ta cố ý đến nhà chính ủy Tô hỏi thăm, vừa có được tin tức đã vội vã chạy đến nói cho Trình Cảnh Mặc.
Nhưng hình như Trình Cảnh Mặc cũng không vui vẻ như trong suy nghĩ của cô ta.
Thật ra chuyện này vốn nằm trong dự đoán của Trình Cảnh Mặc, anh lễ phép gật đầu nói: “Cảm ơn đồng chí Ngô.”
Nghĩ đến Trình Cảnh Mặc là một người không dễ dàng bộc lộ cảm xúc của mình, Ngô Hiểu Mẫn lại nói: “Tôi sẽ tiếp tục hỏi thăm chỗ dượng mình, một khi có tình huống mới sẽ lập tức đến nói cho anh biết.”
Trình Cảnh Mặc vừa định nói không cần phiền phức, Vu Hướng Niệm ở bên đã không nhịn được: “Đồng chí Ngô, cảm ơn cô, nhưng không cần đâu!”
Ngô Hiểu Mẫn mím môi, cúi mặt xuống, giọng điệu nói chuyện mang theo vài phần tủi thân: “Đồng chí Vu, cô đừng hiểu lầm, tôi không có ý gì khác, tôi và phó đoàn trưởng Trình chỉ là bạn bè bình thường, làm bạn, tôi không muốn anh ấy xảy ra chuyện gì.”
Haiz, mỗi ngày Vu Hướng Niệm cô diễn vai trà xanh, bây giờ thế mà có người diễn xuất trước mặt cô.
Chẳng qua cũng có khả năng thật sự là trà xanh!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cho dù là thật hay giả, Vu Hướng Niệm vẫn làm theo trình tự, khóe môi cô cong lên: “Đồng chí Ngô hy vọng tôi hiểu lầm cái gì? Trái lại chính cô là người hiểu lầm.”
Ngô Hiểu Mẫn nghi hoặc nhìn Vu Hướng Niệm: “Tôi hiểu lầm cái gì?”
Giọng điệu của Vu Hướng Niệm cũng rất cứng rắn: “Cô hiểu lầm thân phận của mình! Trình Cảnh Mặc là chồng tôi, cho dù anh ấy có chuyện gì hay không đều không đến lượt cô hỏi thăm giúp đỡ! Nói trắng ra một chút, cô phải hiểu rõ thân phận của mình, cô không có tư cách quan tâm Trình Cảnh Mặc!”
Ngô Hiểu Mẫn sửng sốt, cô ta không nghĩ đến hôm nay Vu Hướng Niệm lại nói chuyện thẳng thừng như thế, hai lần trước chẳng phải cô vẫn luôn làm bộ làm tịch à?
“Còn nữa, về sau đừng hẹn anh ấy lén gặp mặt! Cô không để ý đến thanh danh của mình, nhưng Trình Cảnh Mặc là quân nhân, tác phong không thể xảy ra vấn đề!”
Nói xong, bàn tay vẫn nắm tay Trình Cảnh Mặc kéo đi: “Đi thôi, về nhà.”
Ngô Hiểu Mẫn nhìn bóng dáng hai người nắm tay nhau rời đi, hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Cô ta không hiểu sao mọi chuyện lại không phát triển dựa theo mình mong muốn.
Ở trong trí nhớ của cô ta, không phải Vu Hướng Niệm bởi vì lén lút với người khác mà cùng Trình Cảnh Mặc ly hôn sao? Trình Cảnh Mặc cũng không bị xử phạt?
Rốt cuộc chỗ nào xảy ra vấn đề?
Chẳng qua cho dù chuyện gì ngoài ý muốn, đời này cô ta nhất định phải bắt lấy Trình Cảnh Mặc.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sống lại một lần, cô ta không bao giờ muốn sống như đời trước nữa, cô ta phải làm vợ của Tổng Tư lệnh khiến người ta hâm mộ.
Trình Cảnh Mặc bị Vu Hướng Niệm nắm tay đi về phía nhà, anh có chút sững sờ.
Hai người đi một đoạn đường dài, mãi cho đến khi đến chỗ Ngô Hiểu Mẫn không nhìn thấy, Vu Hướng Niệm mới buông tay anh ra, ghét bỏ mồ hôi trên tay anh: “Sao tay anh đổ nhiều mồ hôi như vậy?”
Lòng bàn tay Trình Cảnh Mặc truyền đến một mảnh lạnh lẽo, bàn tay đã cứng đờ kia dần dần khôi phục lại tri giác, đầu óc mụ mị cũng dần tỉnh táo.
“Đồng chí Vu Hướng Niệm, vừa rồi lời nói của cô có hơi quá, đồng chí Ngô chỉ có lòng tốt!”
Lòng tốt cái beep! Đó chính là lòng riêng, còn không phải là muốn tiếp tục tiền duyên với Trình Cảnh Mặc à!
Hơn nữa cô ta có lòng tốt thì có tác dụng beep gì, có thể quyết định thay quân đội sao?
Vu Hướng Niệm chán ghét loại người cái gì cũng không giúp được, chỉ biết diễn tiết mục người có lòng tốt!
Nhưng Vu Hướng Niệm biết, loại thẳng nam như Trình Cảnh Mặc chính là ăn dáng vẻ trà xanh đó, cảm thấy trà xanh ấm ức, đau lòng trà xanh!
Chẳng qua nể mặt vừa rồi Trình Cảnh Mặc cũng không làm trò ở trước mặt Ngô Hiểu Mẫn phản bác cô, rất phối hợp nắm tay cô, Vu Hướng Niệm cũng không muốn quanh co lòng vòng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro