Chương 30 - Phần Tử Trí Thức Cũng Phải Mưu Cầu Hạnh Phúc Cho Con Gái
Một Nhà Ba Ngườ...
Thất Nhi
2024-08-07 13:02:47
Sau khi nói xong cô về phòng ngủ, lúc đứng trước cửa phòng ngủ thì đứng lại, xoay người: “Trình Cảnh Mặc, sáng mai tôi muốn ngủ nướng, chín rưỡi hãy gọi tôi dậy.”
Ngủ nướng chính là một sự tôn trọng với cuối tuần, huống chi chỉ có một ngày nghỉ, Vu Hướng Niệm cực kỳ quý trọng.
Rửa mặt trang điểm mất hai mươi phút, đi đến cổng đại viện bắt xe mất 10 phút, nắm chặt từng giây.
Trình Cảnh Mặc nhìn cánh cửa phòng ngủ đóng lại, lại bỏ tiền trong tay vào túi.
Dù sao gần đây Vu Hướng Niệm vẫn luôn rất lạ, chờ cô không có tiền dùng lại đưa cô.
Hôm sau.
9 giờ sáng, tiếng kẻng vang lên, lại qua một lúc, Trình Cảnh Mặc áng chừng 9 rưỡi mới đi gõ cửa gọi cô dậy.
Trong nhà cũng không có đồng hồ, may mắn Trình Cảnh Mặc thường xuyên chấp hành nhiệm vụ ở dã ngoại, có thể tính đại khái thời gian, chênh lệch không quá hai phút.
Nhìn Vu Hướng Niệm thức dậy đánh răng rửa mặt, lại gọi Tiểu Kiệt dậy.
Nguyên chủ có rất nhiều quần áo, váy cũng có mười mấy chiếc.
Vu Hướng Niệm mặc một chiếc váy xanh liền áo, phối với giày vải màu đen, tóc búi thấp.
Tủ quần áo ba cánh có một mặt gương lớn, Vu Hướng Niệm soi gương, làm mấy dáng, trong lòng khen đúng là một mỹ nhân.
Đi ra khỏi phòng ngủ, Trình Cảnh Mặc và Tiểu Kiệt đã đứng ở cửa nhà chờ.
Trên vai Trình Cảnh Mặc khoác một balo quân dụng, Tiểu Kiệt đi giày cô mua, quần ngắn, lộ mắt cá chân, biểu cảm của hai người không khác nhau là mấy, cực kỳ nghiêm túc, rất giống hai cha con.
Lúc ba người đi đến cổng đại viện, vừa hay nhìn thấy đám phụ nữ và trẻ con như bầy ong vỡ tổ hướng về phía xe tải lớn.
Trận thế kia, Trình Cảnh Mặc nhìn mà nhíu mày.
Anh đi qua, bế những đứa nhỏ không leo được thùng xe lên.
Sau cùng lại bế Tiểu Kiệt lên rồi tự mình lên xe, vươn tay kéo Vu Hướng Niệm.
Trong lòng Vu Hướng Niệm nói thầm, tôi cũng muốn được bế lên, nhưng vẫn vươn tay để Trình Cảnh Mặc kéo mình.
Trình Cảnh Mặc kéo một cái, Vu Hướng Niệm đã được kéo lên xe.
Chủ nhật có rất đông người vào thành phố, trên thùng xe phụ nữ và trẻ con chen chúc, nhưng đàn ông lại chỉ có một mình Trình Cảnh Mặc.
Những người đàn ông kia luôn cảm thấy đi dạo phố cùng phụ nữ là một chuyện cực kỳ mất mặt.
Xe rời khỏi đại viện, trên đường đi lại bắt đầu xóc nảy.
Đám phụ nữ trong xe cũng không nhàn rỗi, nhìn một nhà ba người đứng trên thùng xe lại bắt đầu bàn tán.
“Sao tôi thấy cuộc sống của hai người này càng lúc càng hòa thuận, không phải nói sắp ly hôn à?”
“Phó đoàn trưởng Trình là người đàn ông tốt như vậy, mụ la sát nỡ bỏ sao?”
“Tôi chỉ cảm thấy không đáng cho bác sĩ Ngô, cô gái tốt như vậy, đối tượng bị người ta cướp đi, chính mình còn độc thân.”
“…”
Trình Cảnh Mặc và Vu Hướng Niệm cũng không chú ý nghe đám phụ nữ kia bàn tán, hai người đều nhìn phong cảnh hai bên đường.
Trình Cảnh Mặc nhớ đến lần trước Vu Hướng Niệm lái xe.
Lần đầu tiên anh nhìn thấy một người phụ nữ lái xe, tay chân không chút luống cuống, đâu vào đấy, trong mắt lộ ra hưng phấn, khi cô nháy mắt với anh, khiến anh có một loại cảm giác không nói nên lời.
Trình Cảnh Mặc hơi nghiêng người, lén đánh giá người bên cạnh.
Tay Vu Hướng Niệm đỡ thành xe, mắt nhìn phía trước, lông mi cô vừa dày lại dài, giống như lông quạ, mũi cao, môi đỏ, lại nhìn đến cổ, tinh tế như vậy, làn da trắng như thế, giống như tuyết vậy.
Ánh mắt Trình Cảnh Mặc một đường hướng xuống dưới, sau cùng dừng trên bộ ngực cao vút của cô, anh vội vàng quay đầu lại, bên tai vô thức đỏ lên.
Đến chỗ cổng công viên trung tâm, xe dừng lại, Trình Cảnh Mặc là người đầu tiên nhảy xuống xe, bế đám nhỏ xuống dưới.
Nếu không phải có nhiều người nhìn như vậy, Vu Hướng Niệm cũng muốn chờ được bế, nhảy xuống từ thùng xe cao như thế, chân đau chết đi được.
Ba người còn chưa ăn cơm sáng, Vu Hướng Niệm dẫn theo Trình Cảnh Mặc và Tiểu Kiệt đi thẳng đến tiệm cơm quốc doanh.
Ngủ nướng chính là một sự tôn trọng với cuối tuần, huống chi chỉ có một ngày nghỉ, Vu Hướng Niệm cực kỳ quý trọng.
Rửa mặt trang điểm mất hai mươi phút, đi đến cổng đại viện bắt xe mất 10 phút, nắm chặt từng giây.
Trình Cảnh Mặc nhìn cánh cửa phòng ngủ đóng lại, lại bỏ tiền trong tay vào túi.
Dù sao gần đây Vu Hướng Niệm vẫn luôn rất lạ, chờ cô không có tiền dùng lại đưa cô.
Hôm sau.
9 giờ sáng, tiếng kẻng vang lên, lại qua một lúc, Trình Cảnh Mặc áng chừng 9 rưỡi mới đi gõ cửa gọi cô dậy.
Trong nhà cũng không có đồng hồ, may mắn Trình Cảnh Mặc thường xuyên chấp hành nhiệm vụ ở dã ngoại, có thể tính đại khái thời gian, chênh lệch không quá hai phút.
Nhìn Vu Hướng Niệm thức dậy đánh răng rửa mặt, lại gọi Tiểu Kiệt dậy.
Nguyên chủ có rất nhiều quần áo, váy cũng có mười mấy chiếc.
Vu Hướng Niệm mặc một chiếc váy xanh liền áo, phối với giày vải màu đen, tóc búi thấp.
Tủ quần áo ba cánh có một mặt gương lớn, Vu Hướng Niệm soi gương, làm mấy dáng, trong lòng khen đúng là một mỹ nhân.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đi ra khỏi phòng ngủ, Trình Cảnh Mặc và Tiểu Kiệt đã đứng ở cửa nhà chờ.
Trên vai Trình Cảnh Mặc khoác một balo quân dụng, Tiểu Kiệt đi giày cô mua, quần ngắn, lộ mắt cá chân, biểu cảm của hai người không khác nhau là mấy, cực kỳ nghiêm túc, rất giống hai cha con.
Lúc ba người đi đến cổng đại viện, vừa hay nhìn thấy đám phụ nữ và trẻ con như bầy ong vỡ tổ hướng về phía xe tải lớn.
Trận thế kia, Trình Cảnh Mặc nhìn mà nhíu mày.
Anh đi qua, bế những đứa nhỏ không leo được thùng xe lên.
Sau cùng lại bế Tiểu Kiệt lên rồi tự mình lên xe, vươn tay kéo Vu Hướng Niệm.
Trong lòng Vu Hướng Niệm nói thầm, tôi cũng muốn được bế lên, nhưng vẫn vươn tay để Trình Cảnh Mặc kéo mình.
Trình Cảnh Mặc kéo một cái, Vu Hướng Niệm đã được kéo lên xe.
Chủ nhật có rất đông người vào thành phố, trên thùng xe phụ nữ và trẻ con chen chúc, nhưng đàn ông lại chỉ có một mình Trình Cảnh Mặc.
Những người đàn ông kia luôn cảm thấy đi dạo phố cùng phụ nữ là một chuyện cực kỳ mất mặt.
Xe rời khỏi đại viện, trên đường đi lại bắt đầu xóc nảy.
Đám phụ nữ trong xe cũng không nhàn rỗi, nhìn một nhà ba người đứng trên thùng xe lại bắt đầu bàn tán.
“Sao tôi thấy cuộc sống của hai người này càng lúc càng hòa thuận, không phải nói sắp ly hôn à?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Phó đoàn trưởng Trình là người đàn ông tốt như vậy, mụ la sát nỡ bỏ sao?”
“Tôi chỉ cảm thấy không đáng cho bác sĩ Ngô, cô gái tốt như vậy, đối tượng bị người ta cướp đi, chính mình còn độc thân.”
“…”
Trình Cảnh Mặc và Vu Hướng Niệm cũng không chú ý nghe đám phụ nữ kia bàn tán, hai người đều nhìn phong cảnh hai bên đường.
Trình Cảnh Mặc nhớ đến lần trước Vu Hướng Niệm lái xe.
Lần đầu tiên anh nhìn thấy một người phụ nữ lái xe, tay chân không chút luống cuống, đâu vào đấy, trong mắt lộ ra hưng phấn, khi cô nháy mắt với anh, khiến anh có một loại cảm giác không nói nên lời.
Trình Cảnh Mặc hơi nghiêng người, lén đánh giá người bên cạnh.
Tay Vu Hướng Niệm đỡ thành xe, mắt nhìn phía trước, lông mi cô vừa dày lại dài, giống như lông quạ, mũi cao, môi đỏ, lại nhìn đến cổ, tinh tế như vậy, làn da trắng như thế, giống như tuyết vậy.
Ánh mắt Trình Cảnh Mặc một đường hướng xuống dưới, sau cùng dừng trên bộ ngực cao vút của cô, anh vội vàng quay đầu lại, bên tai vô thức đỏ lên.
Đến chỗ cổng công viên trung tâm, xe dừng lại, Trình Cảnh Mặc là người đầu tiên nhảy xuống xe, bế đám nhỏ xuống dưới.
Nếu không phải có nhiều người nhìn như vậy, Vu Hướng Niệm cũng muốn chờ được bế, nhảy xuống từ thùng xe cao như thế, chân đau chết đi được.
Ba người còn chưa ăn cơm sáng, Vu Hướng Niệm dẫn theo Trình Cảnh Mặc và Tiểu Kiệt đi thẳng đến tiệm cơm quốc doanh.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro