Xuyên Đến Thập Niên 80: Cô Vợ Nhỏ Trọng Sinh Của Thủ Trưởng
Anh Thấy Em Cũn...
Bát Nguyệt Lệ
2025-01-10 02:40:25
Người đàn ông thông minh, không thể gạt được anh.
Nhưng mà Thẩm Hi vẫn giả vờ xoa xoa khóe mắt: “Mấy câu này của anh thật xót xa mà, anh không biết người phải nhượng bộ ấm ức đến cỡ nào sao?”
“Anh thấy em cũng đâu ấm ức lắm.” Mấy trò xiếc nhỏ này của cô đã bị Cố Cảnh Nam nhìn thấu.
Thẩm Hi bất mãn bĩu môi, lười giải thích, dù sao thì anh cũng hiểu.
Vẻ ngoài cô tỏ ra nhượng bộ nhưng thật ra là đang đi trên con đường của Thẩm Ánh Chi.
Thẩm Ánh Chi muốn châm ngòi chia rẽ quan hệ giữa cô và nhà họ Thẩm, cô cũng có thể chia rẽ tình cảm của Thẩm Ánh Chi và Ôn Thanh Nhã.
Để Ôn Thanh Nhã biết đứa con bà nuôi từ nhỏ đến lớn là con tu hú chiếm tổ, cô có thể hòa thuận với Thẩm Ánh Chi, nhưng mà Thẩm Ánh Chi thì không. Dần dần sẽ khiến Thẩm Ánh Chi hiện nguyên hình, lúc đó thì cô ta thảm rồi.
Xe quay về nhà họ Thẩm.
Thẩm Hi vẫy vẫy tay: “Em về đến nhà rồi, ngày mai ăn cơm ở ngoài hay ở nhà? Em sẽ chuẩn bị tốt.”
Cố Cảnh Nam nhíu mày: “Đi lên dọn quần áo.”
Thẩm Hi hơi ngẩn ra: “Anh nói thật à?”
Được rồi, anh nói thật.
Vì vậy sau khi Thẩm Hi dọn dẹp quần áo đơn giản, cô về nhà với Cố Cảnh Nam.
Nhà họ Cố cũng ở tỉnh thành, chẳng qua là với nhà họ Thẩm thì một nhà ở Thành đông một nhà ở thành tây.
Đã đến nhà họ Cố, Thẩm Hi xách hành lý xuống xe.
Nhà họ Cố có đại viện của riêng mình, trong sân còn có vài cây đại thụ cành lá tốt tươi, nhìn phong cách tòa nhà này có vẻ như là được để lại từ thời dân quốc.
Đi vào đại viện, Thẩm Hi cảm nhận được khí thế chính nghĩa, nhà của quân nhân là như vậy.
“Thẩm Hi đến à?”
Nghe thấy tiếng nói ông cụ Cố ra đón.
“Cháu chào ông nội.” Thẩm Hi lễ phép chào hỏi.
“Được được, từ hôm nay trở đi chúng ta đã là người một nhà rồi, vào đi, ông nội pha trà cho hai đứa uống.” Ông cụ Cố thật sự rất hào hứng, ước gì có thể lấy hết đồ tốt trong nhà ra.
Trong tay Thẩm Hi vẫn còn cầm hành lý, lão tư lệnh trừng mắt nhìn cháu trai: “Cháu mang hành lý của Thẩm Hi vào phòng để đi.”
“Không cần đâu ông, cháu tự mang vào là được.” Cô vẫn muốn làm một cô cháu dâu ngoan ngoãn.
Ông cụ gật đầu: “Được, ông nghĩ hai đứa sắp đến khu tập thể ở nên cũng không cho người dọn phòng lớn, hai hôm nay phải ấm ức cháu và Cảnh Nam cùng ở trong phòng thằng bé rồi.”
Gì cơ? Ở chung một phòng?
Phòng của Cố Cảnh Nam ở lầu hai, cuối hành lang.
Phòng không nhỏ nhưng cũng không lớn.
Đặc biệt là khi nhìn thấy chiếc giường đã được dọn dẹp sẵn rồi, Thẩm Hi gãi gãi góc áo.
Cố Cảnh Nam đặt hành lý lên bàn: “Dọn dẹp một chút?”
Thẩm Hi chớp mắt, xua tay lắc đầu: “Không cần không cần.”
Cố Cảnh Nam nhướng mày, nhận ra cô rất căng thẳng.
Vì vậy anh đi đến trước tủ quần áo, mở tủ ra, tiện tay cầm vài bộ quần áo ra, để trống một góc trong tủ.
“Chuyện đó, nhà anh có phòng cho khách không?”
Thẩm Hi nghĩ đi nghĩ lại vẫn hỏi vấn đề này.
“Em muốn để anh ở phòng khách?” Cố Cảnh Nam cũng đoán được suy nghĩ của cô.
Thẩm Hi lắc đầu: “Em ngủ cũng được.”
Cố Cảnh Nam cười.
Nhưng mà Thẩm Hi vẫn giả vờ xoa xoa khóe mắt: “Mấy câu này của anh thật xót xa mà, anh không biết người phải nhượng bộ ấm ức đến cỡ nào sao?”
“Anh thấy em cũng đâu ấm ức lắm.” Mấy trò xiếc nhỏ này của cô đã bị Cố Cảnh Nam nhìn thấu.
Thẩm Hi bất mãn bĩu môi, lười giải thích, dù sao thì anh cũng hiểu.
Vẻ ngoài cô tỏ ra nhượng bộ nhưng thật ra là đang đi trên con đường của Thẩm Ánh Chi.
Thẩm Ánh Chi muốn châm ngòi chia rẽ quan hệ giữa cô và nhà họ Thẩm, cô cũng có thể chia rẽ tình cảm của Thẩm Ánh Chi và Ôn Thanh Nhã.
Để Ôn Thanh Nhã biết đứa con bà nuôi từ nhỏ đến lớn là con tu hú chiếm tổ, cô có thể hòa thuận với Thẩm Ánh Chi, nhưng mà Thẩm Ánh Chi thì không. Dần dần sẽ khiến Thẩm Ánh Chi hiện nguyên hình, lúc đó thì cô ta thảm rồi.
Xe quay về nhà họ Thẩm.
Thẩm Hi vẫy vẫy tay: “Em về đến nhà rồi, ngày mai ăn cơm ở ngoài hay ở nhà? Em sẽ chuẩn bị tốt.”
Cố Cảnh Nam nhíu mày: “Đi lên dọn quần áo.”
Thẩm Hi hơi ngẩn ra: “Anh nói thật à?”
Được rồi, anh nói thật.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vì vậy sau khi Thẩm Hi dọn dẹp quần áo đơn giản, cô về nhà với Cố Cảnh Nam.
Nhà họ Cố cũng ở tỉnh thành, chẳng qua là với nhà họ Thẩm thì một nhà ở Thành đông một nhà ở thành tây.
Đã đến nhà họ Cố, Thẩm Hi xách hành lý xuống xe.
Nhà họ Cố có đại viện của riêng mình, trong sân còn có vài cây đại thụ cành lá tốt tươi, nhìn phong cách tòa nhà này có vẻ như là được để lại từ thời dân quốc.
Đi vào đại viện, Thẩm Hi cảm nhận được khí thế chính nghĩa, nhà của quân nhân là như vậy.
“Thẩm Hi đến à?”
Nghe thấy tiếng nói ông cụ Cố ra đón.
“Cháu chào ông nội.” Thẩm Hi lễ phép chào hỏi.
“Được được, từ hôm nay trở đi chúng ta đã là người một nhà rồi, vào đi, ông nội pha trà cho hai đứa uống.” Ông cụ Cố thật sự rất hào hứng, ước gì có thể lấy hết đồ tốt trong nhà ra.
Trong tay Thẩm Hi vẫn còn cầm hành lý, lão tư lệnh trừng mắt nhìn cháu trai: “Cháu mang hành lý của Thẩm Hi vào phòng để đi.”
“Không cần đâu ông, cháu tự mang vào là được.” Cô vẫn muốn làm một cô cháu dâu ngoan ngoãn.
Ông cụ gật đầu: “Được, ông nghĩ hai đứa sắp đến khu tập thể ở nên cũng không cho người dọn phòng lớn, hai hôm nay phải ấm ức cháu và Cảnh Nam cùng ở trong phòng thằng bé rồi.”
Gì cơ? Ở chung một phòng?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Phòng của Cố Cảnh Nam ở lầu hai, cuối hành lang.
Phòng không nhỏ nhưng cũng không lớn.
Đặc biệt là khi nhìn thấy chiếc giường đã được dọn dẹp sẵn rồi, Thẩm Hi gãi gãi góc áo.
Cố Cảnh Nam đặt hành lý lên bàn: “Dọn dẹp một chút?”
Thẩm Hi chớp mắt, xua tay lắc đầu: “Không cần không cần.”
Cố Cảnh Nam nhướng mày, nhận ra cô rất căng thẳng.
Vì vậy anh đi đến trước tủ quần áo, mở tủ ra, tiện tay cầm vài bộ quần áo ra, để trống một góc trong tủ.
“Chuyện đó, nhà anh có phòng cho khách không?”
Thẩm Hi nghĩ đi nghĩ lại vẫn hỏi vấn đề này.
“Em muốn để anh ở phòng khách?” Cố Cảnh Nam cũng đoán được suy nghĩ của cô.
Thẩm Hi lắc đầu: “Em ngủ cũng được.”
Cố Cảnh Nam cười.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro