Xuyên Đến Thập Niên 80: Cô Vợ Nhỏ Trọng Sinh Của Thủ Trưởng
Anh Tin Sao
Bát Nguyệt Lệ
2024-11-21 00:39:31
Nghĩ đến việc sắp đến đồn công an, Thẩm Hi nói ngắn gọn: “Em và ba tên lưu manh kia không thân cũng không có quan hệ gì, hôm đó em bị lừa đi.”
Một tay anh lái xe, một tay đặt lên cửa sổ xe: “Bọn họ không khai như vậy.”
“Vậy bọn họ nói thế nào?” Thẩm Hi hỏi lại.
“Bọn họ rất thân quen với em, cũng đã bàn trước sẽ làm chuyện xấu ở nhà khách.”
Cô thuận miệng hỏi: “Làm chuyện xấu gì?”
“Tuy em là con ruột nhà họ Thẩm nhưng ở nhà họ Thẩm không được công nhận, từ nhỏ đã quen thói hư tật xấu, nhà họ Thẩm đối xử tốt với em, em lại không biết ơn, hợp tác với mấy người đó hôi của nhà họ Thẩm.”
“Em khinh.”
Cố Cảnh Nam liếc mắt nhìn.
“Anh tin sao?” Thẩm Hi cười ha ha nói.
“Nếu như hôm qua em gái và anh hai em không đến bắt gian, có lẽ anh tin.” Nên hôm qua anh đã tốn thời gian một ngày để điều tra chuyện này.
Thẩm Hi liếc nhìn anh một cái, thông minh, nhưng không nhiều lắm: “Nếu em thật sự muốn tham tiền của nhà họ Thẩm, cần gì làm mấy trò cấp thấp đó? Đừng nói tiền, dù em có muốn sao trên trời họ cũng sẽ hái cho em.”
Lần này lại khiến Cố Cảnh Nam cười nhẹ.
Xe nhanh chóng lái đến bên ngoài đồn công an, Thẩm Hi vừa xuống xe đã thấy anh cả đứng ở cửa chờ.
Sắc mặt anh cả rất kém, nhất là lúc nhìn thấy Thẩm Hi.
Đoán là có lẽ cũng đã gặp ba tên lưu manh kia.
Thẩm Hi cũng không sợ, đi sang gọi: “Anh cả.”
“Nói vậy đây là Thẩm Hi Tiểu thư nhỉ?” Người nói chuyện là một người đàn ông hơn hai mươi tuổi, ăn mặc trang phục công an, cười tủm tỉm đứng bên cạnh Thẩm Khởi: “Lần đầu gặp, tôi tên là Hứa Gia Úy, là đội trưởng đội hình cảnh.”
Thẩm Hi cũng đã nghe Tiểu Cao nhắc đến đội trưởng Hứa là người bắt ba tên lưu manh kia: “Chào anh đội trưởng Hứa.”
Vẻ mặt Hứa Gia Úy ngạc nhiên, không phải Thẩm đại thiếu gia nói em gái mình rất hướng nội sao? Nhìn cũng có vẻ không giống lắm.
“Chào cô chào cô.”
Thấy Cố Cảnh Nam đến nên anh ta cũng đi đón.
Thẩm Khởi nói vài câu đơn giản với cha mẹ, ba tên lưu manh kia đã thừa nhận đúng là họ đã hẹn Thẩm Hi đến nhà khách, họ đều quen biết Thẩm Hi.
Chỉ là sau lưng ba người này liên quan đến một vụ án lớn.
Nên sắc mặt Thẩm Khởi mới kém như vậy.
“Con nói gì? Vụ án lớn? Vậy Thẩm Hi của chúng ta…” Ôn Thanh Nhã nôn nóng.
“Mẹ, Thẩm Hi là người bị hại.” Thẩm Khởi trấn an bà: “Hơn nữa Thẩm Hi cũng không biết gì, sao có thể quậy chung với đám người đó chứ?”
Thẩm Tuấn Lương có ý khác nhìn con trai cả, hùa theo: “Đúng vậy, Hi Hi là người bị hại, chuyện này cần tra rõ ràng.”
Thẩm Khởi lại nói: “Tuy là chúng ta quen thân với cục trưởng nhưng mà con nghe nói vụ án này rất lớn, có một số vấn đề con cũng không tiện hỏi thăm.”
Xem ra Thẩm Hi đã hiểu, không biết vì nguyên nhân gì nhưng mà người anh trai này không muốn điều tra sâu.
Nhưng cha lại muốn.
Tất nhiên cô sẽ lựa chọn đồng đội thật sự đứng cùng mặt trận với mình.
“Anh cả, nếu như em là người bị hại, vậy có quyền lợi làm rõ chuyện này.” Thẩm Hi nói với thái độ kiên quyết: “Không tìm ra người này, có lần một sẽ có lần hai.”
Vừa nghe con gái nói vậy, Ôn Thanh Nhã luống cuống: “Mẹ đi tìm cục trưởng đích thân nói chuyện.”
Hứa Gia Úy nghe thấy họ nói muốn đi tìm cục trưởng, nhanh chóng ngăn lại.
Hôm qua anh ta đã biết chuyện này có liên quan đến cục cưng nhà họ Thẩm, cũng đã chuẩn bị sẵn tinh thần người nhà họ Thẩm chắc chắn sẽ phái người đến điều tra.
Một tay anh lái xe, một tay đặt lên cửa sổ xe: “Bọn họ không khai như vậy.”
“Vậy bọn họ nói thế nào?” Thẩm Hi hỏi lại.
“Bọn họ rất thân quen với em, cũng đã bàn trước sẽ làm chuyện xấu ở nhà khách.”
Cô thuận miệng hỏi: “Làm chuyện xấu gì?”
“Tuy em là con ruột nhà họ Thẩm nhưng ở nhà họ Thẩm không được công nhận, từ nhỏ đã quen thói hư tật xấu, nhà họ Thẩm đối xử tốt với em, em lại không biết ơn, hợp tác với mấy người đó hôi của nhà họ Thẩm.”
“Em khinh.”
Cố Cảnh Nam liếc mắt nhìn.
“Anh tin sao?” Thẩm Hi cười ha ha nói.
“Nếu như hôm qua em gái và anh hai em không đến bắt gian, có lẽ anh tin.” Nên hôm qua anh đã tốn thời gian một ngày để điều tra chuyện này.
Thẩm Hi liếc nhìn anh một cái, thông minh, nhưng không nhiều lắm: “Nếu em thật sự muốn tham tiền của nhà họ Thẩm, cần gì làm mấy trò cấp thấp đó? Đừng nói tiền, dù em có muốn sao trên trời họ cũng sẽ hái cho em.”
Lần này lại khiến Cố Cảnh Nam cười nhẹ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Xe nhanh chóng lái đến bên ngoài đồn công an, Thẩm Hi vừa xuống xe đã thấy anh cả đứng ở cửa chờ.
Sắc mặt anh cả rất kém, nhất là lúc nhìn thấy Thẩm Hi.
Đoán là có lẽ cũng đã gặp ba tên lưu manh kia.
Thẩm Hi cũng không sợ, đi sang gọi: “Anh cả.”
“Nói vậy đây là Thẩm Hi Tiểu thư nhỉ?” Người nói chuyện là một người đàn ông hơn hai mươi tuổi, ăn mặc trang phục công an, cười tủm tỉm đứng bên cạnh Thẩm Khởi: “Lần đầu gặp, tôi tên là Hứa Gia Úy, là đội trưởng đội hình cảnh.”
Thẩm Hi cũng đã nghe Tiểu Cao nhắc đến đội trưởng Hứa là người bắt ba tên lưu manh kia: “Chào anh đội trưởng Hứa.”
Vẻ mặt Hứa Gia Úy ngạc nhiên, không phải Thẩm đại thiếu gia nói em gái mình rất hướng nội sao? Nhìn cũng có vẻ không giống lắm.
“Chào cô chào cô.”
Thấy Cố Cảnh Nam đến nên anh ta cũng đi đón.
Thẩm Khởi nói vài câu đơn giản với cha mẹ, ba tên lưu manh kia đã thừa nhận đúng là họ đã hẹn Thẩm Hi đến nhà khách, họ đều quen biết Thẩm Hi.
Chỉ là sau lưng ba người này liên quan đến một vụ án lớn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nên sắc mặt Thẩm Khởi mới kém như vậy.
“Con nói gì? Vụ án lớn? Vậy Thẩm Hi của chúng ta…” Ôn Thanh Nhã nôn nóng.
“Mẹ, Thẩm Hi là người bị hại.” Thẩm Khởi trấn an bà: “Hơn nữa Thẩm Hi cũng không biết gì, sao có thể quậy chung với đám người đó chứ?”
Thẩm Tuấn Lương có ý khác nhìn con trai cả, hùa theo: “Đúng vậy, Hi Hi là người bị hại, chuyện này cần tra rõ ràng.”
Thẩm Khởi lại nói: “Tuy là chúng ta quen thân với cục trưởng nhưng mà con nghe nói vụ án này rất lớn, có một số vấn đề con cũng không tiện hỏi thăm.”
Xem ra Thẩm Hi đã hiểu, không biết vì nguyên nhân gì nhưng mà người anh trai này không muốn điều tra sâu.
Nhưng cha lại muốn.
Tất nhiên cô sẽ lựa chọn đồng đội thật sự đứng cùng mặt trận với mình.
“Anh cả, nếu như em là người bị hại, vậy có quyền lợi làm rõ chuyện này.” Thẩm Hi nói với thái độ kiên quyết: “Không tìm ra người này, có lần một sẽ có lần hai.”
Vừa nghe con gái nói vậy, Ôn Thanh Nhã luống cuống: “Mẹ đi tìm cục trưởng đích thân nói chuyện.”
Hứa Gia Úy nghe thấy họ nói muốn đi tìm cục trưởng, nhanh chóng ngăn lại.
Hôm qua anh ta đã biết chuyện này có liên quan đến cục cưng nhà họ Thẩm, cũng đã chuẩn bị sẵn tinh thần người nhà họ Thẩm chắc chắn sẽ phái người đến điều tra.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro