Xuyên Đến Thời Xưa, Sau Bị Vai Ác Đại Lão Quấn Lấy
(1)
2024-11-17 11:58:45
Cố Giác vẫn là sinh viên trường A nhưng anh ta chưa từng ở lại ký túc xá. Cố Hành trước đây cũng là sinh viên trường A nhưng cũng giống như mọi người khác mà sống trong ký túc xá, ăn ở căng tin. Vì vậy, việc để Cố Giác trải nghiệm cuộc sống của người bình thường cũng không có gì là không tốt.
Mấy ngày gần đây, Cố Hành còn phải đi ra ngoài tỉnh, sau khi họp xong, anh dự định đi thang máy xuống lầu rời khỏi công ty nhưng không ngờ ở cửa thang máy có một cô gái trẻ bưng cà phê vội vã bước tới.
Thấy có người, cô gái liền hỏi: “Xin lỗi, cho hỏi hội nghị bên trong đã kết thúc chưa?”
Cô gái trẻ rất xinh đẹp, ăn mặc như một nhân viên văn phòng, trông giống như cô ta đang giả làm người trưởng thành đáng yêu.
Cô ấy không biết Cố Tổng sao?
Doãn trợ lý nhìn cô gái, cảm thấy cô ta rất lạ mặt, có lẽ là thực tập sinh mới.
Cố Hành cũng không định nói gì thêm.
Doãn trợ lý lên tiếng: “Hội nghị đã kết thúc.”
“Xong rồi xong rồi!” Cô gái sốt ruột đến nỗi muốn dậm chân, khuôn mặt dễ thương của cô ta hiện rõ sự hoảng loạn: “Lãnh đạo còn nói hội nghị này rất quan trọng, người mặt lạnh trong công ty cũng tới nên bảo tôi chuẩn bị cà phê, sao tôi lại quên chứ!”
Người mặt lạnh trong công ty.
Doãn trợ lý lén nhìn Cố Hành.
Cố Hành vẫn không có phản ứng gì, anh không mấy bận tâm đến những biệt danh như vậy của mình.
Cô gái vội vã chạy đi tìm lãnh đạo để nhận lỗi, không ngờ chân trái vướng vào chân phải khiến cô ta đi lảo đảo về phía trước, cà phê trong tay cũng bị đổ ra.
Cùng lúc đó, cửa thang máy cũng mở ra.
Trong khoảnh khắc nguy cấp, Cố Hành bước vào thang máy, cà phê văng tung tóe trên sàn “Bùm” một tiếng cô gái cũng ngã lăn ra đất.
Cô ta nhăn mày nằm một hồi không đứng dậy nổi, miệng lẩm bẩm: “Đau quá…”
Doãn trợ lý đỡ cô ta dậy: “Cô không sao chứ?”
Cô gái lúng túng một lúc, lắc đầu ủy khuất nói: “Tôi không sao, cảm ơn anh…”
Nhìn đống hỗn độn trên sàn, cô lại thở dài, bả vai như sụp xuống.
Doãn trợ lý không có nhiều thời gian để nói chuyện với một nhân viên mới nên anh bước vào thang máy, thấy Cố Hành vẫn đang nhìn cô gái thì Doãn trợ lý chợt nghĩ đến những cuốn tiểu thuyết kiểu “ông chủ bá đạo yêu em” mà vợ anh gần đây hay đọc.
Đúng vậy, trong mắt Cố Hành chắc chắn là rất hiếm gặp những cô gái như cô ta lại càng mắc lỗi, càng khiến tổng tài cảm thấy cô thật thú vị.
Vì thế, câu chuyện bắt đầu.
Cuối cùng, Cố Hành rất ít khi nhìn một người lâu như vậy khiến Doãn trợ lý cảm thấy có điều gì đặc biệt, có lẽ ông chủ của anh đã sắp nở hoa.
Cửa thang máy đóng lại.
Cố Hành: “Liên hệ bộ nhân sự, sa thải cô ấy.”
Doãn trợ lý: “Hả?”
Cố Hành nhìn về phía Doãn trợ lý.
Doãn trợ lý bừng tỉnh, “À, được, tôi biết rồi.”
Trong công ty, dù chỉ là công việc bưng trà rót nước cũng phải dựa vào năng lực cá nhân để vào được. Cố Hành vốn dĩ theo đuổi sự hoàn mỹ trong công việc nên tất nhiên không thể chấp nhận một nhân viên không làm nổi những việc đơn giản như vậy.
Doãn trợ lý thầm cảm thấy may mắn, còn tốt là anh không nói sai gì, vừa rồi đã báo tin cho bộ nhân sự bảo họ sa thải cô gái này, cũng nhắc nhở với họ rằng sau này không thể tuyển những người có đầu óc đơn giản không phát triển vào đây được.
Doãn trợ lý từng là bạn học của Cố Hành, đã tốt nghiệp nhiều năm rồi nhưng đến giờ hắn vẫn thường xuyên vào diễn đàn của trường để xem bỗng nhìn thấy thông báo có tiêu đề hấp dẫn:
【 Cuộc chiến giữa hoa hồng trắng và hoa hồng đỏ, tân hoa khôi sẽ thuộc về ai đây? 】
Tiêu đề này thu hút sự chú ý của Doãn trợ lý, anh nhấn vào xem thì thấy có rất nhiều bức ảnh được đăng tải.
Doãn trợ lý: “Đây không phải là Sở tiểu thư sao?”
Cố Hành khẽ nhíu mày.
Doãn trợ lý thấy Cố Hành nhìn lại, liền đưa điện thoại cho anh: “Có vẻ như Sở tiểu thư được chào đón ở trường, hôm nay là ngày đăng ký mà cô ấy có sức hút như vậy còn bên cạnh là cô gái mặc váy đỏ chắc là Mạnh tiểu thư, nghe nói hai người họ rất thân.”
Mấy ngày gần đây, Cố Hành còn phải đi ra ngoài tỉnh, sau khi họp xong, anh dự định đi thang máy xuống lầu rời khỏi công ty nhưng không ngờ ở cửa thang máy có một cô gái trẻ bưng cà phê vội vã bước tới.
Thấy có người, cô gái liền hỏi: “Xin lỗi, cho hỏi hội nghị bên trong đã kết thúc chưa?”
Cô gái trẻ rất xinh đẹp, ăn mặc như một nhân viên văn phòng, trông giống như cô ta đang giả làm người trưởng thành đáng yêu.
Cô ấy không biết Cố Tổng sao?
Doãn trợ lý nhìn cô gái, cảm thấy cô ta rất lạ mặt, có lẽ là thực tập sinh mới.
Cố Hành cũng không định nói gì thêm.
Doãn trợ lý lên tiếng: “Hội nghị đã kết thúc.”
“Xong rồi xong rồi!” Cô gái sốt ruột đến nỗi muốn dậm chân, khuôn mặt dễ thương của cô ta hiện rõ sự hoảng loạn: “Lãnh đạo còn nói hội nghị này rất quan trọng, người mặt lạnh trong công ty cũng tới nên bảo tôi chuẩn bị cà phê, sao tôi lại quên chứ!”
Người mặt lạnh trong công ty.
Doãn trợ lý lén nhìn Cố Hành.
Cố Hành vẫn không có phản ứng gì, anh không mấy bận tâm đến những biệt danh như vậy của mình.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô gái vội vã chạy đi tìm lãnh đạo để nhận lỗi, không ngờ chân trái vướng vào chân phải khiến cô ta đi lảo đảo về phía trước, cà phê trong tay cũng bị đổ ra.
Cùng lúc đó, cửa thang máy cũng mở ra.
Trong khoảnh khắc nguy cấp, Cố Hành bước vào thang máy, cà phê văng tung tóe trên sàn “Bùm” một tiếng cô gái cũng ngã lăn ra đất.
Cô ta nhăn mày nằm một hồi không đứng dậy nổi, miệng lẩm bẩm: “Đau quá…”
Doãn trợ lý đỡ cô ta dậy: “Cô không sao chứ?”
Cô gái lúng túng một lúc, lắc đầu ủy khuất nói: “Tôi không sao, cảm ơn anh…”
Nhìn đống hỗn độn trên sàn, cô lại thở dài, bả vai như sụp xuống.
Doãn trợ lý không có nhiều thời gian để nói chuyện với một nhân viên mới nên anh bước vào thang máy, thấy Cố Hành vẫn đang nhìn cô gái thì Doãn trợ lý chợt nghĩ đến những cuốn tiểu thuyết kiểu “ông chủ bá đạo yêu em” mà vợ anh gần đây hay đọc.
Đúng vậy, trong mắt Cố Hành chắc chắn là rất hiếm gặp những cô gái như cô ta lại càng mắc lỗi, càng khiến tổng tài cảm thấy cô thật thú vị.
Vì thế, câu chuyện bắt đầu.
Cuối cùng, Cố Hành rất ít khi nhìn một người lâu như vậy khiến Doãn trợ lý cảm thấy có điều gì đặc biệt, có lẽ ông chủ của anh đã sắp nở hoa.
Cửa thang máy đóng lại.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cố Hành: “Liên hệ bộ nhân sự, sa thải cô ấy.”
Doãn trợ lý: “Hả?”
Cố Hành nhìn về phía Doãn trợ lý.
Doãn trợ lý bừng tỉnh, “À, được, tôi biết rồi.”
Trong công ty, dù chỉ là công việc bưng trà rót nước cũng phải dựa vào năng lực cá nhân để vào được. Cố Hành vốn dĩ theo đuổi sự hoàn mỹ trong công việc nên tất nhiên không thể chấp nhận một nhân viên không làm nổi những việc đơn giản như vậy.
Doãn trợ lý thầm cảm thấy may mắn, còn tốt là anh không nói sai gì, vừa rồi đã báo tin cho bộ nhân sự bảo họ sa thải cô gái này, cũng nhắc nhở với họ rằng sau này không thể tuyển những người có đầu óc đơn giản không phát triển vào đây được.
Doãn trợ lý từng là bạn học của Cố Hành, đã tốt nghiệp nhiều năm rồi nhưng đến giờ hắn vẫn thường xuyên vào diễn đàn của trường để xem bỗng nhìn thấy thông báo có tiêu đề hấp dẫn:
【 Cuộc chiến giữa hoa hồng trắng và hoa hồng đỏ, tân hoa khôi sẽ thuộc về ai đây? 】
Tiêu đề này thu hút sự chú ý của Doãn trợ lý, anh nhấn vào xem thì thấy có rất nhiều bức ảnh được đăng tải.
Doãn trợ lý: “Đây không phải là Sở tiểu thư sao?”
Cố Hành khẽ nhíu mày.
Doãn trợ lý thấy Cố Hành nhìn lại, liền đưa điện thoại cho anh: “Có vẻ như Sở tiểu thư được chào đón ở trường, hôm nay là ngày đăng ký mà cô ấy có sức hút như vậy còn bên cạnh là cô gái mặc váy đỏ chắc là Mạnh tiểu thư, nghe nói hai người họ rất thân.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro