Xuyên Đến Thời Xưa, Sau Bị Vai Ác Đại Lão Quấn Lấy
Báo cảnh sát
2024-11-17 11:58:45
Đúng vậy, Tô Nhuyễn Nhuyễn tự nhủ. Cô không được động lòng. Cô không giữ nổi thân thể mình, nhưng ít ra trái tim này cô vẫn có thể bảo vệ.
Sở Tương cố rút tay ra, nhưng sức của người đàn ông quá mạnh, cô không tài nào rút nổi.
Cô lại nói lần nữa: “Cố Giác, anh có buông tay không?”
Cố Giác cười đáp: “Tôi đã nói rồi mà? Tôi mời cô uống rượu.”
Sở tiểu thư cao cao tại thượng, lúc nào cũng tỏ ra kiêu ngạo và khinh thường người khác nên anh ta rất muốn nhìn xem dáng vẻ bối rối của cô sẽ ra sao.
Sở Tương ngẩng đầu nhìn anh ta, “Tôi hỏi lần cuối, anh có buông tay không?”
Cố Giác: “Tôi cũng nói lần cuối, cô uống hết chỗ rượu này thì tôi sẽ cho cô đi.”
Sở Tương cười: “Được.”
Đuôi mắt cô cong cong, nụ cười xinh đẹp bỗng trở nên rực rỡ trên khuôn mặt, dưới ánh đèn giao thoa, không hiểu sao càng thêm quyến rũ.
Cố Giác thấy cô nhượng bộ, anh ta thả lỏng bàn tay đang nắm cô, “Nếu vậy thì...”
Lời anh ta còn chưa dứt, cô gái đã tiện tay cầm lấy chai rượu trên bàn, không chút do dự đập thẳng xuống đầu anh ta.
Rượu và mảnh thủy tinh vỡ tung tóe khắp sàn. Cố Giác đứng đờ ra, một lúc lâu cũng không phản ứng được.
Cho đến khi xung quanh truyền đến những tiếng hô hoảng hốt, “Cố thiếu gia!”
Tô Nhuyễn Nhuyễn cũng hét lên: “Cố Giác!”
Cố Giác ngơ ngác đưa tay sờ lên đầu mình, có rượu, cũng có cả vết máu đỏ.
Mắt anh ta tối sầm, may có người đỡ lấy, nếu không anh ta đã ngã xuống đất.
Tô Nhuyễn Nhuyễn quay về phía Sở Tương hét lớn: “Sở Tương, cô điên rồi!”
Giữa đám người đang hỗn loạn, Sở Tương bình tĩnh rút điện thoại ra, bấm số gọi cảnh sát. Khi đầu dây bên kia vừa bắt máy, cô lập tức vừa khóc thút thít vừa nói: “Alo... là 110 đúng không? Tôi muốn báo án, có người đang giam giữ chúng tôi, tôi vì tự vệ mà đánh vào đầu anh ta, giờ phải làm sao đây... Tôi đã làm bị thương người khác, tôi có phải ngồi tù không? Ừ... Được, tôi sẽ cố gắng giữ bình tĩnh, tôi đợi các anh đến...”
Cô gái nhỏ bất lực nức nở, trông chẳng khác gì một con thỏ trắng vô hại, thật khiến người khác đau lòng.
Cố Giác giơ tay chỉ về phía cô, “Sở, Tương ——!”
Rồi mắt anh ta tối sầm lại.
Người xung quanh hoảng hốt kêu lên: “Mau gọi xe cứu thương!”
Sở Tương cố rút tay ra, nhưng sức của người đàn ông quá mạnh, cô không tài nào rút nổi.
Cô lại nói lần nữa: “Cố Giác, anh có buông tay không?”
Cố Giác cười đáp: “Tôi đã nói rồi mà? Tôi mời cô uống rượu.”
Sở tiểu thư cao cao tại thượng, lúc nào cũng tỏ ra kiêu ngạo và khinh thường người khác nên anh ta rất muốn nhìn xem dáng vẻ bối rối của cô sẽ ra sao.
Sở Tương ngẩng đầu nhìn anh ta, “Tôi hỏi lần cuối, anh có buông tay không?”
Cố Giác: “Tôi cũng nói lần cuối, cô uống hết chỗ rượu này thì tôi sẽ cho cô đi.”
Sở Tương cười: “Được.”
Đuôi mắt cô cong cong, nụ cười xinh đẹp bỗng trở nên rực rỡ trên khuôn mặt, dưới ánh đèn giao thoa, không hiểu sao càng thêm quyến rũ.
Cố Giác thấy cô nhượng bộ, anh ta thả lỏng bàn tay đang nắm cô, “Nếu vậy thì...”
Lời anh ta còn chưa dứt, cô gái đã tiện tay cầm lấy chai rượu trên bàn, không chút do dự đập thẳng xuống đầu anh ta.
Rượu và mảnh thủy tinh vỡ tung tóe khắp sàn. Cố Giác đứng đờ ra, một lúc lâu cũng không phản ứng được.
Cho đến khi xung quanh truyền đến những tiếng hô hoảng hốt, “Cố thiếu gia!”
Tô Nhuyễn Nhuyễn cũng hét lên: “Cố Giác!”
Cố Giác ngơ ngác đưa tay sờ lên đầu mình, có rượu, cũng có cả vết máu đỏ.
Mắt anh ta tối sầm, may có người đỡ lấy, nếu không anh ta đã ngã xuống đất.
Tô Nhuyễn Nhuyễn quay về phía Sở Tương hét lớn: “Sở Tương, cô điên rồi!”
Giữa đám người đang hỗn loạn, Sở Tương bình tĩnh rút điện thoại ra, bấm số gọi cảnh sát. Khi đầu dây bên kia vừa bắt máy, cô lập tức vừa khóc thút thít vừa nói: “Alo... là 110 đúng không? Tôi muốn báo án, có người đang giam giữ chúng tôi, tôi vì tự vệ mà đánh vào đầu anh ta, giờ phải làm sao đây... Tôi đã làm bị thương người khác, tôi có phải ngồi tù không? Ừ... Được, tôi sẽ cố gắng giữ bình tĩnh, tôi đợi các anh đến...”
Cô gái nhỏ bất lực nức nở, trông chẳng khác gì một con thỏ trắng vô hại, thật khiến người khác đau lòng.
Cố Giác giơ tay chỉ về phía cô, “Sở, Tương ——!”
Rồi mắt anh ta tối sầm lại.
Người xung quanh hoảng hốt kêu lên: “Mau gọi xe cứu thương!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro